Đinh Phong Thành ngồi xuống bên cạnh Giang Sách, sau đó lấy từ trong người ra một cái hộp đen hình chữ nhật tinh xảo.
"Chú ba, đây là món quà nhỏ chúc mừng sinh nhật chú, mong chú nhận lấy."
"Uầy, cái gì thế này?"
Đinh Khải Sơn nhận lấy và mở hộp trước mặt mọi người, bên trong là một chiếc bút lông đơn giản và tinh tế mang phong cách cổ xưa.
Nhìn chất lượng này thì biết đây là hàng có giá trị xa xỉ.
"Cái này, Phong Thành, cây bút này không rẻ đúng không? Cháu tiêu nhiều tiền làm gì hả."
Đinh Phong Thành nói: "Ôi, chỉ là một cây bút thôi, tốn kém gì đâu ạ. Chủ yếu là chú ba thích thư pháp, có cây bút lông này, chú sẽ có thể sáng tạo ra nhiều bức thư pháp hơn trong tương lai."
Tô Cầm lắc đầu: "Phong Thành, để cháu thất vọng rồi. Chú ba của cháu thích thư pháp, nhưng chữ ông ấy viết thật sự là không đọc được."
Đinh Khải Sơn trợn mắt nhìn bà: "Em đang nói cái gì vậy? Quý ông đang nói chuyện, phụ nữ không nên xen vào đâu."
Tô Cầm cười ha hả, không đáp lời ông ấy.
Sau vài phút, một làn sóng người khác bước vào. Người đầu tiên là một người đàn ông và một phụ nữ, người đứng đầu gia chủ nhà họ Đinh hiện tại, Đinh Hồng Diệu, và em gái của nh ta, Đinh Tử Ngọc.
Ngay sau khi hai người xuất hiện, bầu không khí tại hiện trường trở nên có chút kỳ quái.
Tất cả mọi người đều không dám lớn tiếng, cũng không dám duỗi đũa, cho đến khi hai người bước tới bàn Đinh Khải Sơn, những người khác mới thở phào nhẹ nhõm.
Không còn cách nào, có rất nhiều người ở đây đã bị Đinh Hồng Diệu trục xuất, và còn nhiều người khác đã bị Đinh Hồng Diệu giày vò.
Họ ghét Đinh Hồng Diệu, nhưng họ sợ Đinh Hồng Diệu hơn.
Mặc dù bây giờ Giang Sách đã phát triển và Đinh Phong Thành không còn như xưa, nhưng trong mắt mọi người, Giang Sách và Đinh Phong Thành kết hợp lại cũng chưa chắc bằng Đinh Hồng Diệu.
Bất luận về năng lực hay là tâm cơ, xuất thân, Đinh Hồng Diệu tuyệt đối là người nổi bật trong thế hệ trẻ, điểm này thì không thể nghi ngờ.
Đinh Hồng Diệu ho khan một tiếng, chủ động nói: "Chú ba, là sinh nhật của chú, sao chú không thông báo cho cháu và Tử Ngọc biết?"
Đinh Khải Sơn chế nhạo: "Uầy, cậu còn biết tôi không thông báo cho cậu sao? Không thông báo mà cậu vẫn tới đây. Cái này gọi là không mời mà đến, không có quy củ, hiểu không?"
Trong số tất cả những người trong nhà họ Đinh, Đinh Khải Sơn chắc chắn là một thẳng thắn nhất.
Những người khác dù có tính cách khác biệt, nhưng họ không nói và làm rõ ràng, cho dù họ có vẻ không hài lòng với ai đó, họ cũng sẽ giấu giếm và làm những điều xấu sau lưng.
Nhưng Đinh Khải Sơn thì khác.
Ông ấy không bao giờ làm những việc này, nếu không thích thì chính là không thích, cứ mắng trước mặt là được.
Loại tính cách này hoàn toàn trái ngược với ông cụ Đinh Trọng, đó là lý do tại sao ông cụ không thích ông ấy, cho nên Đinh Khải Sơn mới sớm rời khỏi nhà họ Đinh và tự ra ngoài làm ăn.
Mọi người đều biết tính khí này của Đinh Khải Sơn nên cũng không ngạc nhiên.
Đinh Hồng Diệu cũng chỉ cười cười, không để trong lòng.
Anh ta nói tiếp: "Chú ba, tính tình của chú vẫn không thay đổi, chú vẫn thành thật như vậy. Yên tâm đi, hôm nay cháu và Tử Ngọc tới đây cũng không phải để đập phá hiện trường, mà là thành tâm gửi lời chúc phúc."
Đinh Tử Ngọc bước lên và nói: "Chú ba, chúng cháu biết chú thích xem kịch Hoàng Mai, cho nên đã đặc biệt tìm một ngôi sao về kịch Hoàng Mai- Vu Sùng Lâu, để hát cho chú nghe một vở kịch!"
Vu Sùng Lâu?
Mọi người nghe xong đều trợn mắt há mồm.
Đây là ngôi sao nổi tiếng khắp thiên hạ, người bình thường hoàn toàn không mời được.
Tương truyền, người này có trình độ nghệ thuật rất cao, không ham tiền, không ham danh vọng, hầu như không ham danh lợi, chỉ hát để theo đuổi nghệ thuật.
Do đó, việc mời được người này khá khó khăn.
Không biết có bao nhiêu người muốn nghe Vu Sùng Lâu xướng kịch, nhưng họ hoàn toàn không nghe được, có thể nói trong lĩnh vực Kịch Hoàng Mai, Vu Sùng Lâu là số một tuyệt đối, không ai trên thế giới có thể địch lại.
Thực sự không ngờ Đinh Hồng Diệu lại có bản lĩnh đến mức mời một người lnhư Vu Sùng Lâu đến đây.
Mọi người đồng loạt giơ ngón tay cái lên, bội phục sát đất.
Trong lòng Đinh Khải Sơn chẳng có cảm xúc gì.
Tất nhiên ông ấy muốn xem màn trình diễn tuyệt vời của Vu Sùng Lâu, nhưng ông ấy thích Giang Sách mời đến hơn, chứ không phải Đinh Hồng Diệu.
Điều này cho thấy rõ ràng anh ta đến đây là để thể hiện sự kiêu ngạo và khoe khoang uy phong của mình.
Trông anh ta có vẻ thân thiện, nhưng thực chất anh ta muốn chứng minh cho người khác thấy rằng Đinh Hồng Diệu có thể làm được những điều mà người khác không thể.
Trong những ngày này, Đinh Hồng Diệu đã thua Giang Sách quá nhiều lần.
Đêm nay, anh ta muốn kiếm lại tất cả những gì đã mất, đồng thời nói với mọi người rằng trong thế hệ trẻ, Đinh Hồng Diệu là số một tuyệt đối, Giang Sách sẽ không bao giờ sáng ngang với anh ta!
Vì vậy, có vẻ như Đinh Hồng Diệu mời Vu Sùng Lâu đến chúc mừng sinh nhật Đinh Khải Sơn, nhưng thực chất đó chỉ là để khoe khoang và trả thù.
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn thấy điều này.
Vốn là một bữa ăn ngon, nhưng vì sự náo loạn của Đinh Hồng Diệu, chẳng ai có tâm trạng để ăn nữa.
Đinh Khải Sơn đặt đũa xuống, định phát hỏa mấy lần nhưng đều không tìm được lý do chính đáng.
Ông ấy phải mắng vì điều gì chứ?
Người ta đã mời Vu Sùng Lâu, đó là một chuyện tốt, không có lý gì lại đi mắng người ta cả!
Càng nghĩ càng cảm thấy tức nghẹn họng.
Lúc này, tiếng bước chân bỗng nhiên truyền đến, Vu Sùng Lâu bước lên sân khấu của khách sạn và bắt đầu hát Kịch Hoàng Mai.
Không thể không nói, Vu Sùng Lâu hát hí kịch thực sự rất hay!
Mọi người đều thích thú và vỗ tay khen ngợi, cả đời này có thể được nghe trực tiếp Vu Sùng Lâu xướng kịch, đúng là rất đáng!
Nhưng trong lòng Đinh Khải Sơn lại chẳng thể vui vẻ chút nào.
Vu Sùng Lâu là nhân vật do Đinh Hồng Diệu mời tới, càng hát hay, càng tô điểm cho gương mặt của Đinh Hồng Diệu, Giang Sách lại bị lôi ra so sánh.
Ban đầu, bữa tối hôm nay là để cho Giang Sách khoe khoang, nhưng kết quả lại bị Đinh Hồng Diệu cướp mất?
Vì vậy, mặc dù Đinh Khải Sơn rất thích Vu Sùng Lâu, nhưng hôm nay ông ấy không thể vui nổi.
Sau 20 phút, cuối cùng, Vu Sùng Lâu đã hát xong và đi xuống nghỉ ngơi.
Qua những tràng pháo tay nồng nhiệt, có thể cảm nhận được sự nhiệt tình và tình yêu của mọi người dành cho vị đại gia này.
Đinh Hồng Diệu lúc này mới nhìn Đinh Khải Sơn cười nửa miệng, hỏi: "Chú ba, chú thấy thế nào?"
Đinh Khải Sơn hừ lạnh một tiếng: "Cũng tạm."
"Cũng tạm ư? Haha, chú ba, giọng điệu của chú lớn quá rồi nhỉ? Ông chủ Vu là người nổi tiếng nhất trong Kịch Hoàng Mai, thế mà trong miệng chú chỉ có “cũng tạm” thôi sao?"
Đinh Khải Sơn không có gì để nói khi bị hỏi như thế, vì vậy ông ấy dứt khoát quay lại và phớt lờ anh ta.
Đinh Hồng Diệu lại quay sang nhìn Giang Sách và hỏi: "Giang Sách, cậu không biết bố cậu thích Kịch Hoàng Mai sao?"
Giang Sách nói hai chữ: "Tôi biết."
Vừa thốt ra hai chữ này, tất cả mọi người đều trở nên lo lắng, đây không phải là nhảy xuống hố bẫy sao?
Đinh Hồng Diệu nói: "Nếu đã biết, vậy không phải cậu nên mời một danh ca đến hát cho bố cậu sao? Sao không mời ai thế, hay là cậu quên mất?"
Quả nhiên, đó là một cái bẫy lớn.
Tất cả mọi người đều lắc đầu thở dài, không cần biết Giang Sách trả lời như thế nào, nhất định là thua rồi.
Than ôi, Giang Sách rất lợi hại, nhưng so với Đinh Hồng Diệu, anh vẫn kém hơn một chút, hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta, mới như thế mà đã rơi vào bẫy của anh ta.
Giang Sách ngẩng đầu lên và mỉm cười: "Thật tình cờ, tôi cũng tìm được một danh ca hát Kịch Hoàng Mai cho bố tôi rồi."
“Ồ, vậy à?” Đinh Hồng Diệp không cười mà hỏi: “Ai thế?”.
Đây là một hố bẫy khác.
Cho dù có mời ai thì cũng chẳng lớn hơn Vu Sùng Lâu được.
Vu Sùng Lâu đứng đầu trong giới rồi!
Vì vậy, chỉ cần Giang Sách nói tên ra, anh sẽ rơi xuống bẫy, nhưng anh không nói thì cũng đã rơi xuống bẫy rồi, chỉ cần người đó vừa lên, so sánh với Vu Sùng Lâu, mọi người sẽ có thể nhìn thấy chỗ chênh lệch.
Giang Sách thản nhiên nói: "Tôi không cần phải nói, bởi vì người này tất cả mọi người có mặt đều biết, chỉ cần ông ấy lên sân khấu, tất cả mọi người sẽ biết."
Đinh Hồng Diệu mỉm cười: "Yo, cả nhà đều biết sao? Giang Sách, cậu hơi khoác loác rồi đấy nhỉ?"
Thật vậy, ngay cả là Vu Sùng Lâu, một số lượng lớn người ở đây cũng hoàn toàn không biết.
Bởi vì trong xã hội ngày nay không có nhiều người còn nghe hí kịch, chứ đừng nói đến Kịch Hoàng Mai.
Ngay cả Vu Sùng Lâu, người đứng đầu trong ngành, hầu như không có ảnh hưởng gì với những người không nghe kịch, nên nhiều người không biết cũng chẳng có gì lạ.
Ngay cả Vu Sùng Lâu cũng thế này, nói gì đến người khác?
Cho nên, Đinh Hồng Diệu hoàn toàn không tin khi Giang Sách nói rằng mọi người sẽ biết đến nhân vật này ngay khi ông ta lên sân khấu.
Không chỉ anh ta mà tất cả những người khác đều không tin.
Trên đời này, sẽ không có người như vậy.
Giang Sách ho khan một tiếng: "Nói miệng thì chẳng có bằng chứng gì, mời lên xem là biết thôi?"
Đinh Hồng Diệu gật đầu: "Được rồi, mời lên xem đi, tôi muốn xem vị nào mà tất cả mọi người ở đây đều biết!"
Đinh Hồng Diệu có đủ vốn liếng điên cuồng, vì đã mời được Vu Sùng Lâu, cho dù Giang Sách mời ai, chỉ cần là hát Kịch Hoàng Mai thì sẽ không thể vượt qua Vu Sùng Lâu.
Một loạt bước chân truyền đến.
Mọi người nín thở nhìn theo hướng cửa ra vào, tò mò không biết người nổi tiếng mà mọi người đều biết này là ai.
Một người đàn ông chậm rãi đi đến.
Nhìn thân hình có chút quen thuộc, nhìn khuôn mặt cũng có vẻ quen thuộc.
Bởi vì trên mặt đã hóa trang nên mọi người nhất thời không nhận ra, nhưng có cảm giác quen thuộc, như thể đã nhìn thấy ở đâu đó.
Khi xem xét kỹ hơn, cảm giác đã từng nhìn thấy này thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
Những người thuộc nhà họ Đinh, không có ngoại lệ, đều có thể nhận ra được, có những nhân viên cũ của nhà họ Đinh cũng không thể ngồi yên, đều lần lượt đứng lên, trước mặt người này, bọn họ cũng không có tư cách ngồi.
Đứng lên, đứng lên, đứng lên.