Có khả năng không?
Tuyệt đối không có khả năng!
Ông chủ Điền nhìn Giang Sách với ánh mắt khinh bỉ, cho rằng đây đúng là một thằng ngốc, vui tươi hớn hở xác nhận: “Giám đốc Giang, cậu chắc chắn là không phải đang nói giỡn với tôi chứ?”
Giang Sách nhìn ông ta: “Ông cảm thấy tôi có rảnh đến mức nói giỡn với ông không?”
“Được, vậy tôi đồng ý với điều kiện cậu đưa ra, một trăm triệu mua một trăm viên, tùy ý cậu lựa chọn!”
“Cảm ơn.”
Lâm Hân Vũ đứng bên cạnh thì hoảng sắp chết tới nơi rồi, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Giang Sách, nhưng Giang Sách đến một cái liếc mắt cũng không có, không thèm để ý tới.
Mối làm ăn này không được phép diễn ra.
Lâm Hân Vũ lo đến mức phát khóc, một trăm triệu đó, số tiền đó có thể mua được một ngọn núi nhỏ vừa mới khai thác nguyên thạch!
Kết quả hiện giờ Giang Sách lại chỉ muốn có một trăm viên trong số đó.
Cái trò đùa quái quỷ gì vậy chứ?
Như này mà không thâm hụt tiền mới lạ đấy!
Lâm Hân Vũ đã bắt đầu suy nghĩ, xem lát nữa khi trở về sẽ phải giải thích thế nào với Kỳ Chấn và Viên Nhai Vĩ, phạm phải một sai lầm lớn như vậy, sợ là sẽ bị sa thải ngay lập tức cũng nên.
Mà sa thải khéo còn nhẹ ấy chứ, sợ là còn phải gánh vác cả phẩn tổn thất của công ty nữa?
Càng nghĩ càng thấy sợ hãi, mà càng sợ hãi lại càng run rẩy mãnh liệt hơn.
Lúc này, Giang Sách duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô ấy, mỉm cười nói: “Không cần sợ hãi, cứ tin tưởng ánh mắt của tôi. Lui một vạn bước, dù là có tổn thất, tôi cũng sẽ tự gánh chịu một mình, cô sẽ không gặp vấn đề gì hết.”
“Giám đốc Giang…”
Giang Sách hít sâu một hơi, cất bước đi về phía đống nguyên thạch chồng chất cao như núi kia.
Nguyên thạch bên trong kho hàng này được xếp chồng lên nhau thành mười đống to, anh bước từng bước đi qua để cảm nhận, tiến hành tìm kiếm nguyên thạch từ trong đống hàng, cảm nhận từng viên một.
“Viên này cũng không tồi.”
“Ừm, viên này có thể, núp khá sâu.”
“Không tồi, viên này đúng là cực phẩm.”
“Uầy, viên này đúng là đế vương lục chăng?”
Giang Sách cứ vừa tìm kiếm vừa lầm bầm lầu bầu, cảm giác như thể mỗi một viên anh cầm lên đều là cực phẩm đế vương lục.
Mà lúc này ông chủ Điền lại cười khẩy trong lòng: Cứ tiếp tục giả bộ đi, để xem đến lúc trở về cậu sẽ giải thích thế nào!
Phải mất một thời gian khá lâu, tổng cộng là phải mất ba tiếng đồng hồ, mới có thể xem xét hết mười đống nguyên thạch, cuối cùng chọn lựa ra được hơn hai trăm viên nguyên thạch.
Giang Sách lại bắt đầu chọn ra một trăm viên từ hơn hai trăm viên mình mới lọc ra đó, rồi cầm một trăm viên sau cùng đặt vào một cái khung.
Anh phủi phủi tay.
“Cuối cùng cũng kiểm kê xong, một trăm viên nguyên thạch này chính là số hàng tôi muốn.”
“Số lượng cũng không nhiều lắm, tôi tự mình mang về là được, không cần phiền ông chủ Điền phải giao tới nữa.”
Ông chủ Điền đưa mắt nhìn vào cái khung kia, bên trong là một vài viên nguyên thạch tạp nham, rối loạn lung tung hết cả, có rất nhiều viên vẫn còn dính bùn đất, vừa nhìn đã thấy là hàng loại hai trong số những hàng loại hai.
Ông ta nhịn không được cười ha ha: “Giám đốc Giang, cậu đúng thật là thú vị đấy, xem ra cậu sẽ ngồi ở vị trí này không được lâu nữa đâu, tôi cũng muốn nói thật với cậu, một trăm triệu cậu bỏ ra lần này chắc chắn sẽ phải đền lại hết.”
“Ồ? Sao ông biết tôi sẽ làm không lâu nữa?”
“Đó chẳng phải điều hiển nhiên rồi sao? Bỏ một trăm triệu ra để mua một trăm viên nguyên thạch, loại chuyện này thằng nào dám làm? Hơn nữa những viên cậu chọn ra kia đều là hàng loại hai trong số những hàng loại hai, làm lỗ mất một trăm triệu của công ty, cậu cho rằng cậu vẫn có thể tiếp tục ngồi ở vị trí đó sao?”
Giang Sách cười: “Nói như vậy là, ông chủ Điền đây nghi ngờ ánh mắt của tôi sao?”
“Không, không phải tôi nghi ngờ, mà là tôi khinh bỉ cậu, ha ha ha.”
Giang Sách nghe vậy cũng chẳng nổi giận, anh duỗi tay xách cái sọt lên, vừa đi vừa nói chuyện: “Bây giờ tôi phải quay về công ty tiến hành cắt nguyên thạch, đúng rồi, tôi cũng sẽ cho phát sóng trực tiếp hiện trường cắt nguyên thạch, hoan nghênh ông chủ Điền vào xem đúng giờ.”
“Ha ha, cậu còn sợ mất mặt chưa đủ sao? Còn đòi phát sóng trực tiếp việc cắt nguyên thạch nữa? Được, nếu cậu chịu chết thì tôi cũng chịu chôn, nhất định sẽ vào xem đúng giờ!”
“Một lời đã định.”
Giang Sách mỉm cười đi ra khỏi kho hàng, rời khỏi phường Nguyên Thạch.
Lúc đi trên đường, Lâm Hân Vũ tức giận nói: “Thái độ của ông chủ Điền đó là thế nào chứ? Thật khiến người ta tức chết mà. Giám đốc Giang, sao anh lại không tức giận chút nào vậy?”
Giang Sách nhún nhún vai, trả lời: “Tôi cũng muốn giận, nhưng thật sự là không tức giận nổi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi đã lấy từ chỗ của ông ta những một trăm viên nguyên thạch chất lượng tuyệt đối, xách theo một sọt bảo bối thế này, cô cảm thấy tôi có tâm trạng để tức giận sao?”
Lâm Hân Vũ chẹp chẹp miệng: “Bảo bối cái gì chứ? Có mà một sọt toàn đống đá vụn thì có.”
“Ha ha ha ha.” Giang Sách cười cười nhưng không nói lời nào, đi tới chỗ để xe, đặt đồ vào cốp xe, sau đó lái xe đưa Lâm Hân Vũ cùng trở về.
Bên này, Giang Sách vừa rời đi, ông chủ Điền kia lập tức gọi điện thoại cho Reeves.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!