Đinh Tử Ngọc nhìn trái ngó phải, cũng không hiểu tại sao việc này lại diễn ra như vậy.
Đinh Phong Thành cười hỏi: “Làm sao thể, chị cả, hình như chị rất thất vọng hả?”
“Tôi thất vọng gì chứ? Ha ha, nhàm chán quá đấy.”
Vốn dĩ còn tưởng sẽ được xem một màn kịch hay, kết quả lại thấy một vở kịch nhàm chán vô cùng lại còn nhốn nháo, Đinh Tử Ngọc quay đầu bước đi, không muốn ngơ ngác ở đây thêm một giây phút nào nữa.
Hiện trường chỉ còn lại ba người Đinh Phong Thành, Giang Sách, Triệu Sơn Hà.
Giang Sách ngồi xuống, không hề vội vã nói: “Chú Triệu, hình như chú cũng hơi thất vọng nhỉ?”
Triệu Sơn Hà vội vàng khoát tay: “Tôi thì thất vọng gì chứ? Ngược lại tôi rất vui đấy chứ. Cái này rõ ràng là do Đinh Hồng Diệu, do Đinh Hồng Diệu đã liên thủ thiết lập kế hoạch này để đối phó chúng ta, muốn thoát khỏi cậu ta thật sự không dễ đâu.”
“Quả thật không dễ dàng gì.” Giang Sách và Đinh Phong Thành liếc mắt nhìn nhau, anh mỉm cười, từ trong túi lấy ra một cuốn sổ: “Chú Triệu, nhận ra nó chứ?”
Triệu Sơn Hà sững sờ tại chỗ.
Đây không phải sổ sách giả mình lén lút để vào sao? Sao bây giờ lại lọt vào tay Giang Sách?
Nghĩ ngợi kĩ càng, ông ta cũng đã hiểu.
Đây là kế của Giang Sách.
Cố ý đổi sổ, dùng một cuốn sổ H để thay đổi cuốn sổ giả, Đinh Phong Thành cũng sớm biết trước chuyện này, hai người bọn họ liên hợp lại cùng nhau giật dây.
Tất cả những chuyện Triệu Sơn Hà, làm hai người bọn họ sớm đã biết trước, chẳng trách lại kéo ông ta vào cùng nhau thảo luận dự án.
Ha ha, thực ra chính là giữ ông ta lại để diễn màn kịch này.
“Thì ra các cậu đều biết hết mọi chuyện, tôi cũng chẳng có gì để giấu nữa.”
Triệu Sơn Hà đặt mông lên ghế, ra vẻ đau khổ nói: “Tôi sai rồi, quả thật tôi không nên làm như vậy, nhưng tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ mới làm mà thôi. Bây giờ xong rồi, tôi không giúp được Đinh Hồng Diệu hoàn thành nhiệm vụ, vợ con tôi…”
Còn chưa đợi ông ta nói xong, một người phụ nữ ôm đứa trẻ bước vào cửa.
“Chồng ơi?”
Triệu Sơn Hà kinh ngạc, xoay đầu nhìn lại, đây không phải là vợ mình sao? Đứa bé đang ôm trong lòng kia là, thật sự là con trai của mình rồi!
“Vợ, con trai à!”
Triệu Sơn Hà kích động vui mừng đến mức rơi nước mắt, tiến đến ôm vợ và con trai, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Vốn tưởng rằng tất cả mọi thứ đều kết thúc, ai ngờ mọi chuyện lại đi theo hướng như vậy.
Niềm vui hay nỗi buồn, đều đến quá nhanh chóng.
Triệu Sơn Hà suýt không phản ứng kịp.
Đinh Phong Thành không biết chuyện cụ thể là thế nào, anh ta chỉ biết Triệu Sơn Hà muốn bán đứng mình, còn chuyện cụ thể thì Giang Sách vẫn chưa nói cho anh ta biết.
Triệu Sơn Hà khóc lóc một trận, cũng tò mò hỏi: “Vợ à, không phải hai mẹ con bị bắt cóc rồi sao? Làm sao đến được đây?”
“Là Cậu Giang đã cứu giúp mẹ con em đấy.”
“Giang Sách?”
“Vâng, cậu Giang đi ngang đã cứu bọn em, hơn nữa còn biết được kế hoạch từ trong miệng bọn bắt cóc kia, bọn em mới hợp sức, để bọn Đinh Hồng Diệu phải thất vọng.”
Triệu Sơn Hà vừa nghe thấy liền vừa kinh ngạc, vừa vui mừng lại thêm chút xấu hổ.
“Giang Sách, tôi thật sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào mới tốt.”
“Cậu và Phong Thành đều là ân nhân của tôi, thế mà tôi còn hại các cậu, quả thật tôi là thứ không bằng súc vật.”
Giang Sách khoát tay: “Bỏ đi, tất cả cũng không phải ý của ông, đều là do tên khốn Đinh Hồng Diệu kia. Chúng tôi muốn trả thù thì đương nhiên phải trả thù tên Đinh Hồng Diệu đó.”
Sau đó, Giang Sách kể rõ sự việc cho Đinh Phong Thành và Triệu Sơn Hà.
Nghe xong hết thảy nội dung, Đinh Phong Thành lập tức hoảng sợ.
“Hừ, chiêu này của cậu nham hiểm quá đó? Quả thật không phải dạng vừa đâu.”
“Hôm nay nếu như không phải Giang Sách đi qua, tôi khẳng định đã bị trúng chiêu, sản xuất Đinh Hạch có khả năng sẽ bị hủy diệt trong một đêm mất.”
Giang Sách gật đầu.
“Con người Đinh Hồng Diệu quả thật quá nguy hiểm, hơn nữa trước mắt thực lực của anh ta mạnh hơn chúng ta. Chúng ta một mặt phải nhịn, mắt khác phải đề phòng, đến khi nào chúng ta có đủ thực lực mạnh mẽ sẽ lật đổ anh ta.”
Triệu Sơn Hà nói: “Bây giờ tôi sẽ đi báo cảnh sát, nói anh ta bắt cóc, đe dọa.”
Giang Sách khoát tay: “Vô dụng thôi, ông nhiều lắm cũng chỉ bắt được mấy tên cướp nhỏ, không đụng đến được Đinh Hồng Diệu đâu. Hơn nữa bây giờ đang là thời gian mấu chốt của dự án, không thể vì những chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến tiến độ.”
“Vậy thì bỏ đi à?”
“Không, chúng ta phải ghi nhớ mối thù, nhưng không nên vội vã báo thù, khi đủ lông đủ cánh chúng ta sẽ tung đòn quyết định giết chết chúng!”
…
Một bên khác, Đinh Tử Ngọc trở về tòa nhà làm việc của sản xuất Nhiệt Đinh, hậm hực trở về phòng làm việc của chủ tịch.
Đinh Hồng Diệu đang pha cà phê, thấy em gái đến, anh tanhạy cảm phát hiện ra thần sắc của cô ta không đúng lắm.
“Làm sao vậy? Bảo em đi xem kịch hay, sao trở về lại trông có vẻ tức giận thế kia?”
Đinh Tử Ngọc trợn trắng mắt: “Xem kịch hay gì chứ? Bị phá hủy cả rồi!”
“Ồ?”
“Cảnh sát tra chỉ được cuốn sổ H, hoàn toàn không tra thấy cuốn sổ giả gì cả. Anh, có phải anh nhầm đoạn nào rồi không?”
Đinh Hồng Diệu nhíu mày, không nói gì cả.
Viết gì đó
Hẳn là không xuất hiện chuyện gì mới đúng.
Rốt cuộc đã sai chỗ nào chứ?
“Lẽ nào tên khốn Triệu Sơn Hà cố ý làm sai ý của ânh, không đặt cuốn sổ giả vào?”
“Không thể nào, vợ con của ông ta vẫn còn trong tay anh mà.”
Nói chưa dứt câu, thì có bốn năm người đàn ông mặt mũi bầm dập dìu nhau đến trước cửa phòng làm việc.
Quần áo mỗi người đều không chỉnh tề.
“Chủ tịch Đinh, người của chúng ta bị đánh rồi!”
“Cái gì?”
Đinh Hồng Diệu lập tức đứng dậy: “Ai đánh?”
“Giang Sách.”
“Vậy vợ con Triệu Sơn Hà đâu?”
“Bị Giang Sách cứu đi rồi.”
Bây giờ Đinh Hồng Diệu đã hiểu vấn đề nằm ở chỗ nào, con tin đã sớm không còn trong tay anh ta, vậy chắc chắn kế hoạch sẽ thất bại.
“Một đám phế vật các người, tôi nuôi các người có ích gì hả? Người bị cứu đi rồi sao không gọi điện thoại báo cáo cho tôi biết?”
“Không phải không báo cáo, mà điện thoại của chúng tôi đều bị tên Giang Sách kia phá hư rồi. Mấy người chúng tôi còn bị trói trên cây, nếu không phải người qua đường cứu, chúng tôi có lẽ sẽ bị trói cả đêm ngoài chỗ cắm trại mất.”
Cả đám người này càng nói càng đáng thương.
Đinh Hồng Diệu vừa tức vừa buồn cười, lần đầu gặp tình huống bọn bắt cóc bị trói, nói ra ai mà tin cho được chứ?
Anh ra hỏi: “Sao Giang Sách phát hiện được các người?”
“Trên đường về nhà vừa hay gặp phải ạ.”
“Trùng hợp vậy sao?”
Đinh Hồng Diệu thở dài, nếu thật sự như vậy, thế thì ngay cả ông trời cũng không giúp anh ta rồi.