Sau một hồi khách sáo, ông ta tự mình dẫn Đinh Phong Thành đi lên lầu.
Trong lòng Viên Nhai Vĩ đang nở hoa.
Đợi lát nữa lên lầu, anh ta nhất định phải ngồi cạnh Đinh Phong Thành, để Đinh Phong Thành ngồi ghế chủ vị, anh ta và Kỳ Chấn một trái một phải, về phần Giang Sách kia, thích chỗ nào thì ngồi chỗ nấy đi.
Ha ha, một người ngoài muốn dựa vào mối quan hệ với Kỳ Chấn để cưỡi lên đầu mình ư?
Không có cửa đâu!
Trong lòng nghĩ như thế, Viên Nhai Vĩ cung kính mời Đinh Phong Thành lên lầu.
Đinh Phong Thành cũng rất thoải mái.
Nói thật ra, anh ta còn chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy, nếu như không phải Giang Sách giúp anh ta chiếm được hạng mục này, làm sao có thể được chủ tịch công ty lớn chiếu cố được chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy phải cảm ơn Giang Sách.
Mỗi người đều có tính toán riêng của mình, sau khi lên lầu hai, bọn họ đi tới phòng riêng.
Vừa vào cửa, Đinh Phong Thành nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ăn ở đó.
Dưới tình huống bình thường, ai nhìn thấy tình cảnh như vậy đều sẽ mất hứng, những người khác đều đến nghênh đón mình, thế mà lại có một người ngồi ở đây.
Sắc mặt Kỳ Chấn có chút khó coi.
Viên Nhai Vĩ thì trốn sau lưng cười trộm, chuẩn bị xem kịch hay, lát nữa Giang Sách khẳng định sẽ bị phun máu chó đầm đìa.
"Giang Sách, để tôi xem làm sao anh có thể đắc ý được nữa?” Viên Nhai Vĩ thầm nghĩ.
Ai ngờ...
Đinh Phong Thành đầu tiên là sửng sốt hai giây, sau đó cười ha hả.
Nụ cười này khiến tất cả mọi người choáng váng.
Đặc biệt là Viên Nhai Vĩ, anh ta cho rằng Đinh Phong Thành sẽ giận tím mặt, muốn xắn tay áo rời đi, kết quả không có gì cả, ngược lại cười ha hả.
Có ý gì chứ?
Điều làm cho anh ta kinh ngạc hơn còn ở phía sau.
Chỉ thấy Đinh Phong Thành bỏ qua mọi người, trực tiếp đi về phía Giang Sách, còn vô cùng thân thiện chủ động nói: "Sao cậu cũng ở đây?”
Giang Sách vỗ vỗ cái ghế trống bên cạnh.
"Tôi và Chủ tịch Kỳ là bạn tốt, hôm nay tới ăn cơm với Chủ tịch Kỳ, ai biết anh cũng muốn đến ăn cơm."
"Chỗ ngồi chuẩn bị xong cho anh rồi, ngồi đi."
Vị trí bên cạnh Giang Sách, đó là vị trí thủ hạ, tuyệt đối không phải là vị trí mà nhân vật trọng yếu nên ngồi.
Kết quả, Đinh Phong Thành không có chút bất mãn nào, ngược lại vô cùng cao hứng ngồi xuống, cùng Giang Sách tán gẫu một cách quen thuộc.
Một màn này khiến mọi người nhìn đến mức ngây ngốc cả người.
Viên Nhai Vĩ ngơ ngác, ai có thể giải thích một chút xem rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì không?
Kỳ Chấn lúc đầu rất khiếp sợ, sau đó trở nên rất cao hứng.
Lúc này ông ta mới phản ứng lại, những lời Giang Sách vừa nói cũng không phải tức giận, mà là nói thật, nhìn bộ dạng quen thuộc của anh và Đinh Phong Thành như vậy, thật đúng là có khả năng gọi Đinh Phong Thành đến nhà riêng nói chuyện.
Nếu Đinh Phong Thành đã ngồi xuống, Kỳ Chấn cũng không nói gì, tự mình ngồi ở ghế chủ vị.
Ông ta tò mò hỏi: "Ông chủ Đinh, Giang thần y, hai vị quen biết nhau sao?”
Giang Sách cười cười, không nói lời nào.
Đinh Phong Thành nghi hoặc nói: "Cái gì gọi là chúng tôi quen nhau sao? Chủ tịch Kỳ, ông không biết quan hệ của chúng tôi sao?”
"Tôi không biết."
"Haha, Giang Sách là em rể của tôi!"
Viên Nhai Vĩ suýt chút nữa ngồi không vững, tim đập thình thịch.
Hay lắm, mình vừa mới nói khoác lên tận lên trời, nói mời Đinh Phong Thành cũng không dễ dàng gì, còn chê cười Giang Sách không có mạng lưới quan hệ.
Kết quả là gì?
Giang Sách là em rể của Đinh Phong Thành!
Có tầng quan hệ này, vậy còn không phải tùy tiện đàm phán hợp tác hay sao? Làm gì mà phải rắc rối đến như vậy?
Bình thường ở nhà nấu hai món ăn, gọi điện thoại kêu đến nhà nói chuyện thoải mái là được rồi.
Bây giờ ngẫm lại những gì Giang Sách đã nói, không có một câu nào là nói đùa, ngược lại bản thân Viên Nhai Vĩ giống như kẻ vô tri và bỉ ổi.
Sắc mặt anh ta đỏ bừng, muốn đào một cái lỗ chôn xuống cho bớt xấu hổ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!