Xét thấy Đinh Tử Ngọc đã giúp ông ta bày mưu tính kế suốt cả năm và cùng quan điểm với mình, Đinh Trọng không nghi ngờ gì cả.
Ông ta thuận miệng hỏi: "Tử Ngọc, cháu muốn nói gì vậy?"
Đây là điều không thể tin được, Đinh Tử Ngọc trực tiếp ra oai phủ đầu với Đinh Trọng.
Cô ta nở nụ cười quỷ dị.
"Ông nội, cháu cảm thấy tuổi ông cũng lớn rồi, cho dù ý thức của ông vẫn còn minh mẫn, nhưng thân thể của ông cũng đã khó trụ vững rồi, chưa kể nhiều ý nghĩ của ông cũng không còn theo kịp thời đại nữa."
"Sự suy sụp từng bước của nhà họ Đinh bây giờ là một bằng chứng tốt nhất."
"Vậy nên cá nhân cháu cho rằng nên từ chức thì từ chức, để người có sức khỏe tốt hơn, tư duy tốt hơn kế vị, sẽ có lợi hơn cho nhà họ Đinh của chúng ta."
Ngay sau lời vừa nói ra, cả căn phòng đều rơi vào vẻ kinh ngạc!
Tất cả những người trong phòng đều sững sờ, ngay cả Đinh Khải Sơn vốn cà lơ phất phơ cũng không bình tĩnh nổi.
Trước đó ông ấy nói muốn làm gia chủ chỉ là nói chơi thôi.
Nhưng Đinh Tử Ngọc thì khác.
Cô ta không nói đùa đâu, cô ta đang nghiêm túc đấy!
Đinh Khải Sơn nở nụ cười: "Uầy, Tử Ngọc, không phải cô ở cùng chiến tuyến với ông cụ sao? Sao lại đạp bàn của ông cụ thế?"
Đinh Tử Ngư khẽ cười: "Chú ba, cháu không ở cùng với ai cả, cũng không đạp bàn của ông nội, mà chỉ lo lắng cho tương lai của nhà họ Đinh thôi."
Lời nói rất đường hoàng.
Khuôn mặt của Đinh Trọng trở nên xanh mét, ông ta không bao giờ tưởng tượng rằng Đinh Tử Ngọc, người luôn được coi là phụ tá của ông ta, sẽ có một ngày nhảy ra và nói với ông ta bằng một giọng điệu như vậy.
Cô ta muốn làm phản sao?
Vậy còn có thể là ai?
Đinh Trọng nhìn chằm chằm vào Đinh Tử Ngọc, chờ đợi kết quả của cô ta.
Đinh Tử Ngọc nở nụ cười mê hoặc, nhìn về phía cửa phòng hội nghị trước mặt mọi người, giọng điệu có chút hưng phấn.
"Anh, đến lúc anh xuất hiện rồi."
Anh?