Trong văn phòng chủ tịch tòa nhà Doanh nghiệp Thiên Đỉnh ở trung tâm thành phố Giang Nam.
Tôn Vĩnh Trinh và Tôn Tại Ngôn đang bàn bạc về kế hoạch đối phó với Giải trí Ức Mạch, toàn bộ kế hoạch đã được bàn bạc xong xuôi hết rồi, bây giờ chỉ cần đợi quyết định chi tiết cuối cùng nữa thôi.
Trên mặt Tôn Vĩnh Trinh tràn đầy nụ cười gian xảo và bỉ ổi.
"Chú em, chú được lắm, chiêu này của chú thật cay độc!"
"Lần này coi như Giải trí Ức Mạch hoàn toàn phá sản rồi."
"Khoa học công nghệ Tẩm Mộng sụp đổ trước, rồi Giải trí Ức Mạch cũng nổi gót theo sau. Để tôi xem sau này Giang Sách sẽ nhảy nhót như thế nào, ha ha ha..."
Trong lúc hắn ta đang vui mừng thì cửa văn phòng bỗng mở ra.
Thư ký vội vàng đi vào, vẻ mặt hơi khác thường nói: "Chủ tịch, đã xảy ra chuyện rồi."
“Hả?” Tôn Vĩnh Trinh cảm thấy hơi khó chịu. Hôm nay đều là chuyện tốt, tâm trạng hắn ta đang vui sướng, bỗng nghe thấy câu đã xảy ra chuyện rồi, tất nhiên sẽ cảm thấy hơi khó chịu.
Hắn ta dò hỏi: "Hôm nay là ngày lành tháng tốt nên cô đừng có làm tôi cụt hứng."
Thư ký toát mồ hôi lạnh: "Quả thật đã xảy ra chuyện rồi ạ."
"Mẹ kiếp, có phải cô muốn..."
Tôn Tại Ngôn đang ngồi ở bên cạnh vội đẩy Tôn Vĩnh Trinh sang một bên, rồi nghiêm túc nhìn thư ký hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thư ký vội vàng kể lại chuyện vừa mới xảy ra ở Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.
Từ khi Viên Gia Tường bị dẫn đi, cho đến Hứa Quân Mỹ bị cảnh sát khống chế giam giữ, toàn bộ quá trình đều có người theo dõi kiểm tra nên không thể nào sai được.
Nghe xong, sắc mặt hai anh em họ Tôn đều trở nên hơi cứng ngắc.
"Được rồi, tôi biết rồi, cô cứ lui xuống đi."
"Vâng."
Thư ký vội vàng rời khỏi văn phòng rồi đóng cửa lại, nhưng vừa đóng cửa xong đã nghe thấy tiếng ghế ngã nặng nề phát ra từ bên trong, không cần nghĩ cũng biết, là Tôn Vĩnh Trinh đang phát điên.
Đúng như dự đoán.
Tôn Vĩnh Trinh đã xô ngã ba bốn chiếc ghế liên tiếp xuống sàn, rồi đạp đổ cốc và thùng rác ở khắp nơi, đang nổi trận lôi đình.
Tất nhiên Tôn Tại Ngôn cũng rất tức giận.
Nhưng anh ta lý trí hơn, dù tức giận đến đâu đi chăng nữa, anh ta cũng có thể phân tích vấn đề một cách khách quan, rồi mở máy tính lên, theo dõi tin tức mới nhất.
"Xem xem xem, xem cái con khỉ!"
Tôn Vĩnh Trinh gầm lên: “Chú luôn miệng nói kế hoạch không có một chút sơ hở, còn bảo gì mà đội thứ nhất, đội thứ hai giống y như thật, nhưng kết quả thì sao? Vẫn bị Giang Sách giải quyết một cách dễ dàng”
"Chú, chú đúng là thằng em tốt!!!"
"Có phải mấy năm nay chú luôn trốn trong biệt thự nên chỉ số IQ bị giảm sút đúng không?"
Tôn Tại Ngân cũng là con người, nên cũng nổi nóng.
Cộng thêm việc anh ta vốn không hòa thuận với Tôn Vĩnh Trinh, nên nhất thời nổi nóng, đập bàn giận dữ quát: “Anh hét cái gì? Nếu anh chế kế hoạch của tôi không được thì tự anh nghĩ ra đi.”
Hai anh em nhìn chằm chằm lẫn nhau, trong phòng nhất thời chìm trong sự yên tĩnh chết chóc.
Mặc dù Tôn Vĩnh Trinh rất tức giận, nhưng hắn ta không hề ngốc.
Hắn ta cũng nhìn ra kế hoạch của Tôn Tại Ngôn thật sự rất lợi hại, vô cùng nham hiểm. Nếu hắn ta là người bị hại, chắc chắn sẽ không bao giờ thoát khỏi đòn tấn công của Tôn Tại Ngôn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!