"Tôi quyết định rồi, hôm nay tôi muốn vì đại nghĩa diệt thân, dạy cho tên khốn nạn vô liêm sỉ to gan lớn mật này một bài học!"
Viên Đông trực tiếp cởi giày, đánh Viên Gia Tường một trận.
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Sao ông ta lại có đứa cháu vô dụng thế hả? Càng nghĩ càng giận, càng giận lại càng ra tay nặng.
Viên Gia Tường bị đánh cho gào khóc gọi bậy, khổ không thể tả.
Sau khi đánh một trận, Viên Đông áy náy nói lời xin lỗi với Giang Sách: "Thật có lỗi quá, là tôi quản giáo không nghiêm, khiến cho cái thứ vô liêm sỉ mất dạy này ra ngoài chơi làm mất mặt, xấu hổ quá."
Giang Sách chỉ nói bốn chữ: "Giải quyết việc chung."
Trong lòng Viên Đông lộp bộp.
“Vâng.”
Thật ra sở dĩ ông ta xuống tay độc ác như vậy một mặt là thật sự tức giận, còn về mặt khác là hy vọng có thể chuyện lớn hóa nhỏ, để cho Giang Sách đừng quá so đo, bỏ qua cho Viên Gia Tường lần này.
Dù sao cũng là cháu ông ta, là đứa cháu ông ta cưng chiều.
Nhưng Giang Sách sao lại không nhìn ra toan tính của Viên Đông?
Trái phải rõ ràng trước mặt, không nể nang tình cảm gì hết, nếu cứ vậy mà để Viên Gia Tường chạy, thế chẳng phải sẽ khiến cho người tốt làm việc thiện trong thiên hạ phải lạnh tim sao?
Làm chuyện tốt không cầu báo đáp, nhưng cũng không thể vô duyên vô với chịu ấm ức được.
Cho nên, Viên Gia Tường tuyệt đối không thể được bỏ qua dễ dàng.
Viên Đông thở dài, nhéo tại Viện Gia Tường: "Theo chú ra ngoài!"
Ông ta kéo Viên Gia Tường đi ra ngoài.
Đợi cho hai người đều đã đi hết, Trình Hải vẫn còn đang chấn động, chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ông đã chuẩn bị 'Tước vũ khí đầu hàng với Viện Gia Tường rồi, sao đột nhiên một Viên Gia Tường đang kiêu căng không bì nổi bỗng chốc bị giải quyết trong vòng một nốt nhạc như vậy?
Thật đúng là chuyện tại quái nhà trời.
Trình Hải tò mò hỏi: "Cậu chủ, sao cậu làm được như vậy? Sao Viên Gia Tường lại dễ dàng xử lý như vậy?"
Giang Sách cười.
"Lão Trình, vừa rồi ông cũng nghe thấy đó, Viện Gia Tường chỉ là loại cáo mượn oai hùm thôi, anh ta căn bản không phải người của Cục Công nghiệp và Thương mại."
"Cho nên, bị dẫn đi cũng là chuyện cực kỳ bình thường đi."
Trình Hải lắc đầu: “Tôi không nói chuyện này, tôi muốn nói là, sao cậu có thể mời nhân vật lớn như Viên Đông tới đây?"
Nhân vật lớn?
Ha ha, ở trước mặt Giang Sách, Viễn Đông căn bản chính là vai phụ không đáng nhắc tới.
Chỉ cần Giang Sách muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Viễn Đông xuống đài, thay thế những người khác lên làm chức vụ của ông ta.
Giang Sách lạnh nhạt nói: "Tôi cũng không dùng cách gì đặc biệt, chỉ nhờ người gọi điện thoại cho Viên Đông, nói với ông ta cháu ông ta đang ở trong này đe dọa uy hiếp, muốn vơ vét tài sản của tôi, thế là ông ta tới luôn."
“Chỉ vậy thôi sao?"
"Ừm."
Tuy giải thích có hơi gượng ép, nhưng hình như cũng không có vấn đề gì lớn.
Giang Sách đứng lên: “Đi, chúng ta đi xem Viên Gia Tường bị xách đi thế nào."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!