Nhìn thấy Giang Sách đến gần, cơ thể Tiểu Điệp run lên, đồng thời cũng nở một nụ cười nhẹ.
Cô ta không thật sự cười, mà là nụ cười công nghiệp, phụ nữ giống cô ta lúc đối diện với khách hàng là bắt buộc phải cười, nếu không kết quả sẽ rất thảm thương.
Sau khi nhìn thấy sự lợi hại của Giang Sách, Tiểu Điệp không dám bất cẩn, vì sợ làm cho Giang Sách bất mãn, cô ta bước lên trước nói: "Anh Giang, anh có muốn tôi khiêu vũ với anh không?". Truyện Khác
Giang Sách bày ra sắc mặt lạnh lùng.
Anh không trả lời, mà nhẹ nhàng cầm một chai rượu vang đỏ trên bàn rượu bên cạnh Tiểu Điệp lên, rót đầy một ly, cầm ly rượu trong tay từ từ nếm rượu, cứ như không nhìn thấy Tiểu Điệp.
Điều này khiến Tiểu Điệp hơi xấu hổ.
Uống được nửa chén, Giang Sách hỏi một câu có vẻ vô nghĩa: "Cô là Tiểu Điệp phải không?"
"Đúng."
"Cô có muốn rời đi không?"
Tiểu Điệp sững sờ, câu hỏi gì vậy? Rời đi? Đi đâu?
Giang Sách tiếp tục: "Tôi có một người bạn tên là Tôn Tại Ngôn, anh ta lúc nào cũng nhớ đến cô, nếu cô muốn rời đi, tôi có thể đưa cô rời khỏi đây bất cứ lúc nào, đưa cô đi gặp lại anh ấy."
Đùng! Đùng! Đùng!
Lời nói của Giang Sách như sấm nổ liên tục trong tâm trí Tiểu Điệp.
Một cái tên từ lâu rồi không nghe, một quá khứ đau buồn trỗi dậy từ trái tim cô ta, cho dù cô ta có được đào tạo bài bản đến đâu thì lúc này nước mắt cũng không thể kiềm chế mà tuôn ra.
Tôn Tại Ngôn?
Tôn Tại Ngôn!
Nhiều năm trước, Tiểu Điệp vì tin lời Tôn Tại Ngôn, muốn chạy trốn cùng anh ta, nhưng lại bị chủ nhà họ Tôn bán đến Nam Thành, trở thành vũ nữ của Thuỷ Vân Thiên, sống một cuộc sống không bằng chết.
Cô ta vốn tưởng rằng sẽ như vậy cả đời, ai ngờ nhiều năm sau lại có người nhắc tới cái tên này ở trước mặt cô ta.
Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Giang Sách: "Tôn Tại Ngôn? Haha, tên cầm thú đã hủy hoại cuộc đời tôi, tôi sẽ không bao giờ quay lại với anh ta!"
Giang Sách nói: "Cô biết không phải anh ta đã hủy hoại cô, thậm chí anh ta còn là nạn nhân của vụ việc đó."
“Một câu người bị hại là xong ư?” Tiểu Điệp kìm nước mắt nói: “Anh có biết tôi sống thế nào suốt mấy năm nay không? Tôi thà chết chứ không chịu quay về với tên cầm thú đó!”
“Sao cô phải thế này?” Giang Sách nhét danh thiếp vào tay Tiểu Điệp: “Bây giờ cô đang tức giận, tôi nói gì cũng vô dụng. Khi nào cô bình tĩnh lại có thể gọi cho tôi. Chỉ cần cô nói thì tôi có thể đưa cô ra khỏi đây."
Nói rồi anh đưa mắt nhìn xung quanh: "Tiểu Điệp, tôi tin rằng cô hẳn là không thích nơi này, ở đây, cô chỉ là công cụ để bọn giàu có này mua vui, không có tự do, không có nhân quyền. Cô vốn là một con bướm đẹp mà, tin tôi đi, tôi có thể đưa cô về bên cạnh Tôn Tại Ngôn, để mùa xuân đến muộn có thể sưởi ấm trái tim cô."
Nói xong, Giang Sách xoay người rời đi.
Tiểu Điệp nhìn danh thiếp trong tay rồi trầm ngâm.
Cô ta có muốn ra khỏi đây không?
Tất nhiên có!
Chỉ là cô ta không thể buông bỏ những gì đã xảy ra khi đó, cô ta không thể quên được sự tra tấn mà cô ta đã phải chịu đựng trong nhiều năm qua.
Nếu không có Tôn Tại Ngôn, cô ta sẽ không thể sống vất vả như vậy.
Giờ muốn cô ta quên hết tủi nhục mà quay về bên cạnh người đàn ông đó, haha, làm sao được đây?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!