Những đại gia đằng sau ai nấy đều khinh bỉ mà nhìn Giang Sách, đều đang đợi đến lúc anh mất mặt.
Giang Sách chưa nói gì, Tân Uẩn đã khó chịu trước.
Đến buổi vũ hội với tinh thần phấn chấn, nhưng lại bị ban tổ chức chặn cửa. Chuyện quái gì thế này?
Cô ấy lạnh mặt nói: "Rõ ràng là các người gửi thiệp mời mời chúng tôi đến tham gia vũ hội, bây giờ lại nói thiệp của chúng tôi là đồ trộm cướp, có ai làm ăn như các người không? Cùng lắm chúng tôi không tham gia nữa!"
"Không tham gia ư? Haha."
Nhân viên lễ tân kia búng tay, lập tức có bảy tám bảo vệ vây quanh.
"Cô nghĩ đây là đâu chứ? Đây là Thuỷ Vân Thiên! Không phải muốn đến là đến muốn đi là đi."
"Hôm nay mà không khai rõ sự tình thì các người đừng hòng ra khỏi đây."
Giang Sách cau mày, bên tổ chức này có hơi quá đáng rồi đấy.
Anh hỏi: "Thế giờ phải làm sao anh mới tin thiệp mời này là của tôi, không phải là đồ trộm cắp?"
Chàng nhân viên cười.
"Được rồi, đến lúc nào rồi mà còn giả vờ giả vịt với tôi?"
"Bộ vui lắm sao?"
"Khai mau anh ăn cắp nó từ đâu, có vậy thì may ra tôi nương tay giữ lại một mạng cho anh."
"Nếu anh vẫn giữ thái độ này thì haha, ngại quá, Thuỷ Vân Thiên chúng tôi hôm nay bắt buộc phải khiến anh trả giá đắt!"
Giang Sách cạn lời.
Đối phương chắc nịch thiệp mời là do anh trộm về, không chịu nhường bước, quá là không biết điều.
Hơn nữa, thiệp mời là các người gửi đi, người đến có phải do các người mời không các người phải tự rõ chứ? Còn muốn người ta tự chứng mình, đúng là trò hề.
Giang Sách thở dài một hơi, nắm tay Tân Uẩn, giờ tiếp tục giằng co ở đây cũng không có ý nghĩa gì.
Bỏ đi cho rồi.
Anh vừa toan quay đầu, nhân viên tiếp đón lập tức vẫy tay, bảy tám tên bảo vệ nhào lên.
Đương nhiên, mấy tên bảo vệ này không là gì trong mắt Giang Sách.
Giang Sách muốn rời đi thì không có ai đủ khả năng chặn anh được.
Ngay lúc căng thẳng này, đột nhiên có một người đàn ông mặc đồ tây đeo cà vạt bước tới.
"Dừng tay."
Nhân viên nhìn thấy người đàn ông như chuột thấy mèo, sợ hãi vội vàng chạy tới, không dám đứng thẳng, khom người nói: "Cậu chủ, cậu tới rồi ạ?"
Người đàn ông bất mãn nói với anh ta: "Tôi còn không tới nữa thì để cậu đắc tội với khách quý của tôi mất!"
"Khách quý?"
Tên nhân viên ngớ ra, hôm nay anh ta nói chuyện với ai cũng khách sáo hết mà, sao có thể đắc tội người khác?
Ngoại trừ...
Anh ta nhìn sang Giang Sách, không dám tin mà nói: "Cậu chủ, không lẽ cậu đang nói anh ta chính là Giang Sách mà cậu mời đến?"
"Chứ còn gì nữa?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!