Thạch Văn Bỉnh dương dương tự đắc, quả thật anh ta rất muốn có được Biển Thước thần châm này, nhưng anh ta càng muốn nhìn thấy Giang Sách mất mặt hơn.
Nói thật, suy cho cùng anh ta vẫn là một bác sĩ khoa ngoại.
Món đồ như Biển Thước thần châm này, anh ta không cần tới cũng chẳng sao, dù gì nó cũng không ảnh hưởng gì mấy đến anh ta, nhưng nếu có thể thông qua chuyện này để sỉ nhục Giang Sách thì anh ta vẫn rất vui vẻ.
Thạch Văn Bỉnh đung đưa chân, nhàn nhã nhìn Giang Sách nói: “Tên kia, chẳng phải anh thích đẩy giá lắm à? Anh cứ đẩy tiếp đi chứ, đừng có ngừng lại. Chỉ là hai trăm triệu thôi mà, có lẽ nó chỉ là chuyện nhỏ đối với anh thôi đúng không?”
Anh ta cười rất thô tục, dáng vẻ như muốn đánh phủ đầu Giang Sách.
Tân Uẩn ngồi bên cạnh không thể nhìn tiếp được nữa, nên cúi người nói: “Thạch Văn Bỉnh, là do chúng tôi đã sai, tôi xin thay mặt Giang Sách xin lỗi anh. Xin anh hãy giúp chúng tôi mà tiếp tục ra giá đấu bộ thần châm này. Nếu anh không tăng giá thì không còn ai tăng giá nữa cả, anh không thể ép Giang Sách mua lại bộ thần châm này.”
Thạch Văn Bỉnh liếm môi nói: “Cô muốn tôi đấu tiếp à? Được thôi, vậy cô ngủ cùng tôi một đêm đi.”
Anh ta đã không còn quan tâm đến mặt mũi nữa.
Chỉ cần có thể có được Tân Uẩn, cho dù là trái tim hay thân xác gì cũng được.
Sắc mặt Tân Uẩn sa sầm, cô ấy rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng nếu cô ấy không đồng ý…
Thạch Văn Bỉnh nói tiếp: “Không còn nhiều thời gian nữa, cô hãy suy nghĩ cho kỹ đi, nếu cô không chấp nhận yêu cầu của tôi thì Giang Sách phải bỏ ra hai trăm triệu để mua lại bộ thần châm này. Nếu lát nữa anh ta không lấy ra được số tiền đó, thì cả đời này anh ta phải làm nô lệ cho Thủy Vân Thiên.”
“Cô chỉ ngủ với tôi một đêm đã có thể cứu vãn cả cuộc đời Giang Sách, như vậy là rất có lời rồi.”
Câu nói này quá vô liêm sỉ.
Nhưng cũng rất thực tế.
Tân Uẩn nghiến răng, sắc mặt nhịn đến mức đỏ bừng, siết chặt nắm đấm, hận Thạch Văn Bỉnh đến thấu xương.
Cô ấy nên đồng ý hay từ chối đây?
Cô ấy đang do dự.
Giang Sách đã giúp đỡ cô ấy nhiều lần như vậy, thậm chí còn cứu cô ấy khỏi nước sôi lửa bỏng mấy lần, tính mạng của cô ấy và bố cô ấy đều do Giang Sách ‘ban cho’.
Nếu có thể dùng một đêm của cô ấy để đổi lấy sự tự do của Giang Sách thì cô ấy cũng tình nguyện hy sinh.
Tân Uẩn nhắm mắt lại, nước mắt sắp tuôn rơi, khó khăn nói: “Tôi đồng…”