Người đàn ông trung niên cũng rất khó hiểu đối với đề nghị của Giang Sách: “Cậu này, tôi cảm thấy củ nhân sâm trên tay cậu cũng không phải hàng tốt lắm đâu.”
Giang Sách cười, cầm nhân sâm đi tới, nói với ông chủ: “Ông chủ, vậy chi bằng ông mở lòng từ bi, bán cả hai củ cho anh ta đi?”
Ông chủ cửa hàng sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu.
“Cậu lại còn muốn được đằng chân lân đằng đầu hả, có điều cũng không sao, tôi đại nhân có đại lượng.”
“Nhân sâm mà hai người chọn, tôi đều cho!”
Củ nhân sâm trước có giá trị năm vạn tệ, còn củ sau đó Giang Sách chọn, có lẽ còn không được đến 50 tệ, ông chủ cửa hàng căn bản rất hời hợt, coi nó thành đổ vứt đi mà tặng người ta.
Chỉ cần có thể đuổi hai người này đi, đừng nói là một củ vứt đi, có cho cả đống rác kia cũng được.
Chọn xong.
Ông chủ cửa hàng bảo nhân viên cấp dưới gói hại củ nhân sâm lại.
Lúc này, một ông cụ đi ngang qua, ông ta mặc một thân áo dài màu xanh, trên mặt đeo kính, dáng vẻ lịch sự.
Người quen biết sẽ biết, vị này là bậc thầy có tiếng trong giới dược liệu – Hồ Chính Thanh.
Mỗi ngày ông ta đều đi dạo mấy tiệm thuốc ở đây, nhìn xem đóng hàng mà mỗi cửa tiệm thu mua được, lấy giá thấp để mua về một đống hàng tốt.
Vừa rồi ông ta vẫn một mực xem náo nhiệt, cũng không coi trọng lắm.
Nhưng đợi đến lúc Giang Sách nhặt ra củ nhân sâm kia, hai mắt ông ta sáng lên, cảm giác có chút không tầm thường.
Ông ta càng xem càng cảm thấy thứ ‘vứt đi kia là đồ tốt, không nhịn được đi vào cửa hàng, chủ động nói: “Các vị, có thể cho tôi xem qua củ nhân sâm này không?”
Ông chủ cửa hàng rất quen thuộc với Hồ Chính Thanh, biết ở phương diện này thì ông ta chính là bậc thầy.
“Ôi, thầy Hồ muốn xem sao? Vậy thì mời thầy xem.”
Ban đầu ông chủ cửa hàng còn tưởng rằng Hồ Chính Thanh muốn xem củ nhân sâm niêm yết giá 9999999 kia, kết quả xấu hổ chính là, Hồ Chính Thanh lại mở gói bọc thứ vứt đi kia.
Ông ta dùng tay phủi đi tầng bùn đất bên ngoài, lúc nhìn thấy ‘hàng’ bên trong, cả người đều ngây ra.
“Đây là?”
Vẻ mặt Hồ Chính Thanh hoảng sợ, lấy kính hiển vi ra từ trong lồng ngực, quan sát lại nhân sâm một lần.
Càng xem càng kinh hãi.
Càng xem càng vui sướng.
Nhìn đến cuối cùng, trên mặt Hồ Chính Thanh lộ ra một tầng ửng hồng.
Ông ta thu lại kính hiển vi, kích động nói với người đàn ông trung niên: “Người anh em này, có thể bán củ nhân sâm này cho tôi không? Tôi bằng lòng bỏ ra ba vạn mua nó.”
Mọi người nghe xong thì vô cùng kinh ngạc.
Ai cũng biết Hồ Chính Thanh yêu nhất chính là mua giá thấp, bán giá cao, ánh mắt vô cùng độc đáo, cho tới bây giờ chưa từng thất bại.
Ông ta bằng lòng bỏ ra ba vạn để mua, thế thì giá trị của nó tuyệt đối không chỉ dừng lại ở ba vạn.
Người đàn ông trung niên tùy ý liếc nhìn củ nhân sâm kia, vừa bẩn lại vừa xấu, mặt hàng kém, có thể bán với giá ba vạn cũng không tệ rồi.
“ẶC, thật ra tôi cũng không cần nó.”
“Ông bằng lòng bỏ ra ba vạn mua nó thì tôi đây…”
Người đàn ông trung niên muốn bán, nhưng lại bị Giang Sách ngăn lại.
Giang Sách mỉm cười nhìn về phía Hồ Chính Thanh nói: “Ba vạn, có phải ít quá không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!