Thạch Khoan cau chặt mày lại: “Bác sĩ Giang, chỗ này không có phận sự của cậu, mau tránh
ra.”
“Haha, ông có thể thử xem.”
Thạch Khoan vung tay lên, năm tên bảo vệ kia liền lao đến chỗ Giang Sách.
Năm tên bảo vệ kia có thân hình cường tráng, tên thấp nhất cũng cao đến một mét chín sáu, tên nào tên này đều cao hơn Giang Sách một cái đầu, còn là một đầu năm, không ai nghĩ Giang Sách có thể đấu lại họ.
Tân Uẩn vội vàng hô lên: “Giang Sách, anh đừng có khoe mẽ tài năng nữa.”
Vừa dứt lời, một luồng gió xẹt qua, đám đông xung quanh không ai có thể nhìn thấy Giang Sách có động tác gì, chỉ thấy năm tên bảo vệ kia cùng đồng loạt ôm bụng, khuyu gối nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Cũng may là thể lực của họ đủ khỏe, nếu đổi lại là người thường thì e là đã ngất xỉu từ lâu
roi.
Nắm đấm của Giang Sách không phải là trò đùa.
Thạch Khoan thầm thấy kinh ngạc, ông ta chỉ biết y thuật của Giang Sách cao minh, nhưng thực sự không ngờ bản lĩnh của anh lại lớn đến như vậy.
Lúc này, người phụ nữ đứng đằng sau Giang Sách đã nổi giận, cô ta hô lên: “Thạch Khoan, ông dám qua cầu rút ván, chơi cứng với tôi ư? Được lắm, nếu ông đã bất nhân, thì đừng trách tôi đây bất nghĩa!”
Cô ta quay người lại, cao giọng nói với tất cả các bác sĩ đang có mặt ở đó: “Tôi nói cho mọi người biết một chuyện, người mà các người tưởng là chính nhân quân tử – Thạch Khoan, Thạch Văn Bỉnh ấy, thực ra cả hai bố con họ đều là loại ngụy quân tử.
Con trai tôi vốn không có bệnh gì hết, chỉ là tôi đã nhận của bọn họ năm mươi nghìn nhân dân tệ, đồng ý phối hợp với bọn họ diễn một vở kịch. Vì thế, bọn họ đã bảo con trai tôi giả vờ bị bệnh, cố tình bôi nhọ bác sĩ Tân Uẩn để nhà họ Tân trở thành trò cười của mọi người.
Sau đó, chỉ cần Thạch Văn Bỉnh cho con trai tôi uống chút gì đó, cho dù có là nước trắng cũng có thể chữa trị” khỏi bệnh cho con trai tôi. Như vậy, bọn họ vừa có thể giẫm đạp lên. nhà họ Tân để trèo lên cao, vừa có thể khiến danh tiếng của Thạch Văn Bỉnh vang xa hơn!”
Những lời vạch trần của cô ta thực sự rất độc.
Âm mưu của bố con nhà họ Thạch bị phơi bày một cách triệt để, không thể che giấu được một chút nào nữa.
Ba chữ “đạo đức giả” đã hằn sâu vào xương tủy của bố con họ, đời này kiếp này họ sẽ bị người đời sỉ vả.
Bấy giờ đám đông mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
“Hóa ra chuyện này là vậy ư?”
“Tôi đã nói rồi mà, bác sĩ Tân là nữ Hoa Đà, sao có thể không nhìn ra một chút bệnh trạng nào chứ, quá bất thường. Hóa ra là không có bệnh nhưng lại giả vờ bệnh, ai mà chẩn đoán được chứ.”
“Còn Thạch Văn Bình nữa, bệnh mà ba anh ta không khám ra được mà anh ta có thể khám ra ư, suýt chút nữa tôi đã tin đấy.”
“Thạch Khoan, Thạch Văn Bỉnh đúng là tiểu nhân, đạo đức giả!”
Ba con nhà họ Thạch bị đám đông chỉ trích, danh tiếng mà họ vất vả tạo dựng trong bao nhiêu năm qua đã bị lật đổ chỉ trong một đêm.
Ban đầu họ vốn muốn khiến Tân Uẩn thân bại danh liệt, khiến danh tiếng nhà họ Tân bị hủy hoại. Nhưng đến cuối cùng họ lại tự chuốc lấy ê chề, nhà họ Thạch bọn họ lại biến thành người chịu thiệt nhất.
Haha, thật mỉa mai làm sao.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!