Trong xưởng chỉ có Tây Môn Tuấn còn đang ngu ngốc chĩa súng vào Giang Sách, hồn nhiên không hề biết bản thân đã bị vứt bỏ.
Giang Sách nhìn xung quanh một chút, lại quay sang nhìn Tây Môn Tuấn.
“Anh đã bị vứt bỏ rồi.”
Tây Môn Tuấn ngẩn người, giơ súng nhắm vào đầu Giang Sách: “Anh nói bậy bạ gì đó?”
Giang Sách nhàn nhạt nói: “Súng của anh không thể nào giết chết tôi đâu, tại sao còn phải uống công vô ích làm gì? Nếu như anh không tin tôi thì có thể đi nhìn xem, anh em họ Tôn có còn ở đó không?”
Tây Môn Tuấn nuốt nước bọt nhìn về phía phòng nhỏ tối.
Lẽ nào thật sự Tôn Vĩnh Trinh đã bỏ anh ta?
Không phải không có khả năng này.
Tây Môn Tuấn nghĩ tới nghĩ lui, vừa định bước vào trong phòng tối nhỏ xem một chút, bỗng nhiên cửa kho hàng bị người ta đá văng ra, hai tên đàn em một trước một sau đạp bay cửa rơi xuống đất.
Xử Nữ và Song Tử, phật và ma, đồng thời đến kho hàng.
Tây Môn Tuấn sợ trắng bệch cả mặt, giơ tay lên chính là một khẩu súng.
Song Tử vột đến bên cạnh Tây Môn Tuấn như cơn gió, một tay ấn anh ta vào cái lồng sắt, tay còn lại chuẩn bị đâm về phía cổ anh ta.
Nếu như bị đâm trúng, chắc chắn sẽ phải chết.
Giang Sách tằng hắng một tiếng: “Giữ lại mạng của anh ta.”
Trong mắt Song Tử lóe lên một tia sáng, bàn tay đang dí đầu Tây Môn Tuấn quăng đi giống như đang xả rác vậy.
Hai tay anh ta nắm lấy hai song sắt định tay không đẩy ra.
Giang Sách lắc đầu: “Đây là lồng sắt được chế tạo đặc thù, nếu như có thể đẩy ra thì tôi đã sớm ra tay rồi, không cần uổng phí sức lực đâu.”
Xử Nữ mỉm cười đi đến bên cạnh ẩn chốt đóng mở, kéo lồng sắt lên trên.
“Lão đại, bước tiếp theo làm thế nào?” Xử Nữ hỏi.
Giang Sách chỉ vào Tây Môn Tuấn: “Bắt anh ta về nhốt lại, nghe tôi xét xử bất kỳ lúc nào.”
“Vâng.”
Xử Nữ đi qua chỗ Tây Môn Tuấn trói lại.
Giang Sách không tiếng động đi vào trong phòng tối nhỏ, bật đèn lên.
Nơi này đã sớm không còn ai cả, tất cả tài liệu trong phòng đều bị dọn dẹp sạch sẽ. Tôn Tại Ngôn rất cẩn thận, trước khi đi cũng không để lại cho Giang Sách bất kì manh mối truy lùng nào cả.
Có điều anh ta lại để lại cho Giang Sách thứ mà anh muốn có được nhất – hộp tro cốt.
Giang Sách ôm hộp tro cốt vào trong ngực.
“Mạch, xin lỗi em, anh để em phải sợ hãi rồi.”
“Anh xin hứa với em sau này chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.”
Người thông minh như Giang Sách đương nhiên hiểu được đây là hành động thỏa hiệp của Tôn Tại Ngôn. Nếu như để lại Tây Môn Tuấn, lại trả hộp tro cốt, Giang Sách không có lý do gì để tiếp tục truy đuổi.
Trên thực tế, sát ý của Giang Sách thực sự đã nguội đi.
Không thể không nói, đối với lòng người, Tôn Tại Ngôn vẫn nắm được tương đối chính xác, cho dù là Giang Sách, vui giận cũng nằm trong suy đoán của Tôn Tại Ngôn.
Thất bại lần này cũng chỉ là kém một chiêu thôi.
Cũng không tính là thua quá khó coi.
Giang Sách nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn hơi hoảng, nói: “Tôn Tại Ngôn, một đối thủ đáng gờm, có người như vậy trợ giúp Tôn Vĩnh Trinh, chúng ta sau này sẽ có phiền phức lớn.”
“Lần này thất bại sẽ khiến cho động thái tiếp theo của Tôn Tại Ngôn càng thêm cẩn thận, cũng càng thêm khó lòng đề phòng”
“Nhưng mà.”
Giang Sách liếm môi, trông có vẻ khá hưng phấn: “Từ khi rời khỏi Tây Cảnh, đã rất lâu rồi tôi không có cảm giác hưng phấn như vậy. Tôn Tại Ngôn, anh mạnh thế nào thì cứ dốc hết ra cho tôi xem đi, tuyệt đối đừng khiến cho tôi phải thất vọng”
Cao thủ so chiều luôn luôn là sự hưng phấn của Giang Sách.
Trăng soi bóng đêm, sương bay đầy trời.
Một mình Giang Sách trở lại số 33 tiểu khu Danh Uyển, đi tới trước cửa biệt thự.
Mới vừa bước vào đã nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên ngồi trên sofa chắp hai tay không ngừng khẩn cầu với một pho tượng Bồ Tát.
Người anh vốn đang kiên cường, trong lòng bỗng mềm mại.
Giang Sách rất cảm động.
Người đàn ông dù bên ngoài có khổ sở mệt mỏi thế nào, chỉ cần trở về nhà cảm nhận được tình yêu của vợ thì những thứ kia đều đáng giá.
Anh nhẹ nhàng đi tới trước sofa ngừng hơi thở, cúi người xuống hôn mạnh một cái lên trán Đinh Mộng Nghiên.
“A.”