Kết quả Giang Sách vẫn thuận lợi tránh được như trước, ngược lại hai người bọn họ còn suýt chút nữa ngộ thương người phe mình.
Mồ hôi lạnh trên trán Tôn Vĩnh Trinh rơi xuống.
Đây là trò cười ư?
Người đã bị nhốt chặt trong lồng sắt rồi mà vẫn không giết chết được? Sao lại có một loại cảm giác Ngọc Hoàng Đại Đế bắt Tôn Ngộ Không, làm kiểu gì cũng không giết chết được thế?
Lúc này một tên đàn em chạy tới.
“Chủ tịch Tôn, không hay rồi, hai người ở bên ngoài đã sắp đánh vào trong này rồi.”
“Hả?”
Tôn Vĩnh Trinh sợ hết hồn, nổi giận nói: “Trong xưởng mấy trăm anh em mà không xử lý được hai người ư?”
“Chủ tịch Tôn, thật đó, không cản được nữa rồi.”
Tôn Tại Ngôn bên cạnh hơi nhíu mày, rõ ràng Giang Sách đã có thiết bị định vị nhưng lại chỉ sắp xếp hai tên đàn em đến cứu người, điều này quá vô lý.
Giang Sách lạnh nhạt nói: “Xử Nữ và Song Tử, phật và ma, cho dù là tôi cũng chưa chắc có thể đồng thời ngăn cản sự tấn công của hai người bọn họ. Có thể đồng thời bố trí hai người bọn họ xuất chiến, Mộc Dương Nhất đã hơi kích động rồi.”
Phật và ma?
Tôn Tại Ngôn lập tức rời đi, quay về căn phòng nhỏ tối tăm.
Tôn Vĩnh Trinh nói với Tây Môn Tuấn: “Cậu ở đây trông chừng Giáng Sách, tôi đi xem tình hình ra sao.”
Hắn ta đi theo Tồn Tại Ngôn đến phòng tối nhỏ, bật máy tính giám sát lên, kiểm tra tình hình mới nhất ở hai hướng nam bắc.
Giống như tên đàn em kia nói, thực sự có hai người đàn ông đang đánh vào trong.
Bên cửa nam là một người trẻ tuổi tướng tá trang nghiêm, trên cổ đeo một chuỗi phật châu, ấn đường chấm một điểm hồng tâm, mỗi lần ra tay uy lực đều rất mạnh mẽ nhưng chỉ đánh người ta ngất đi chứ không hề gây tổn thương hay giết người.
Bên cửa bắc lại hoàn toàn trái ngược. Đó là một người đàn ông tướng mạo tà ác giống như ma quỷ ngoi lên từ địa ngục, hai tay, gò má đều bị máu tươi nhuộm đỏ. Nơi anh ta đi qua ắt sẽ thấy máu, phàm là kẻ nào dám bước lên trước chiến đấu, nếu không phải gãy tay thì cũng là gãy chân, thậm chí còn mất mạng.
Giống như những gì Giang Sách vừa nói.
Một phật một ma.
“Xử Nữ Song Tử?”
Tôn Tại Ngôn thở dài một hơi, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng không thể không đối mặt với thực tế.
“Thua rồi.”
“Gì cơ?” Tôn Vĩnh Trinh cực kỳ khó hiểu: “Đùa cái gì vậy chứ? Đối phương chỉ có hai người đến mà cũng không đối phó được ư”
Tôn Tại Ngôn khẽ lắc đầu, cầm lấy áo đặt trên bàn sau đó đặt hộp đựng tro cốt xuống, lạnh nhạt nói: “Bây giờ anh đi theo tôi còn có thể giữ được một mạng. Nếu như ở lại thì chính là chết. Anh chọn kiểu gì?”
“Đây..”
Tôn Vĩnh Trinh vô cùng lúng túng: “Nhưng đã bắt được Giang Sách rồi, thật sự phải buông tha vào lúc này hay sao?”
Tôn Tại Ngôn cười lạnh: “Bắt? Đó là kế sách người ta đi vào hang hổ mà thôi, anh giết được anh ta không hả?”
“Đã đến mức này rồi, cử đi như vậy sao?”
“Bây giờ để Tây Môn Tuấn chịu tội thay, trả hộp tro cốt cho Giang Sách, tin rằng như vậy có thể làm dịu đi lửa giận của anh ta, sẽ không bị truy đuổi nữa, hai ta còn có đường sống. Nếu chậm hơn mấy phút nữa thì đường sống này cũng mất luôn.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!