“Nếu ban đầu anh ta chịu ngoan ngoãn bán cổ phần của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng cho chúng tôi, thì chúng tôi sẽ không đưa ra hạ sách này. Ai bảo anh ta cứng đầu cứng cổ? Đáng đời!”
“Tôi đã cắt đứt toàn bộ con đường giao thương cũng như chuỗi vốn hàng đầu của anh ta. 1,2 tỷ tệ, anh ta nợ 1,2 tỷ tệ trong một lần!!!”
“Sau đó ngày nào ta cũng sai người đi đòi nợ, giục người bên cạnh lần lượt rời xa anh ta cho đến khi cuộc sống của anh ta bị đảo lộn, thậm chí chuyện anh ta được sống tiếp cũng là hy
vọng xa vời.”
“Anh ta đã tự sát.”
“Là bị tôi dồn vào chỗ chết!”
Tây Môn Tuấn lạnh lùng nhìn Giang Sách: “Sao nào, chẳng phải anh hận tôi đến chết à? Tôi biết anh có rất nhiều cơ hội để giết tôi, nhưng anh không làm, mà anh muốn từ từ chơi đùa với tôi đến chết, để cho tôi biết mặc kệ tôi vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi nỗi đau đớn này.”
“Nhưng tiếc rằng anh phải thoát khỏi cuộc chơi rồi.”
“Tây Môn Tuấn tối, Doanh Nghiệp Thiên Đỉnh của chúng tôi không thể chơi đùa với hạng người nhỏ bé như Giang Sách anh! Trước đây anh có cơ hội nhưng lại không chịu giết tôi, vậy thì hôm nay người chết sẽ là anh.”
Giang Sách ngẩng đầu lên nhìn Tây Môn Tuấn ở trên cao, nghe anh ta nói ra sự thật về cái chết của Giang Mạch, nỗi hận trong lòng anh càng sâu đậm hơn.
Em trai, anh xin lỗi!
Anh xin lỗi!
Cảm giác áy náy và bất lực sâu đậm lại chiếm trọn trái tim Giang Sách.
Tây Môn Tuấn hít sâu một hơi nói: “Năm đó anh không ngăn cản được cái chết của Giang Mạch, bây giờ anh cũng không thể giành lại tro cốt của Giang Mạch! Giang Sách, người làm anh trai như anh thật thất bại.”
Dứt lời anh ta liền mở nắp hộp tro cốt ra.
“Giang Sách, anh hãy nhìn kỹ em trai của anh bị lột da tróc thịt như thế nào.”
Rồi anh ta lật cổ tay.
Hộp tro cốt rơi xuống.
Một nắm tro tàn lớn rơi xuống, bay tứ tung khắp trời.
Trong mắt Giang Sách đã hiện lên tơ máu.
Thậm chí nước mắt của anh đã bất giác tuôn rơi, làm vành mắt ươn ướt.
Đàn ông không dễ rơi lệ là vì chưa chạm đến nỗi đau trong lòng.
Không phải chiến thần Tu La là không biết khóc.
Mà là không được khóc.
Hai mắt anh ngấn nước, nhất thời cảm giác hổ thẹn, nhớ nhung và tự trách đối với em trai đã chiếm trọn trái tim anh.
Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm.
Cánh tay duỗi thẳng.
Nhất thời bộc phát sức mạnh ra bên ngoài.
“Các cậu xử anh ta cho tôi!”
Sau tiếng gào giận dữ của Tây Môn Tuấn, bảy tám tên cao thủ siêu cấp cùng xông lên, mỗi con dao găm đều nhắm vào bộ phận quan trọng của Giang Sách mà đâm tới.
Cổ, tim, sau gáy, cột sống, chỉ cần bị đâm trúng vào bất kỳ chỗ nào thì đều chết chắc trong một chiêu.
Nguy hiểm ập tới.
Trong tình huống như thế này, người bình thường khỏi cần phải nghĩ làm thế nào để mình sống sót, điều duy nhất mà họ có thể nghĩ là làm thế nào để mình khỏi chết thảm như vậy.
Nhưng Giang Sách không phải là người bình thường.
Mà anh là chiến thần Tu La.
“Ha!!!”
Giang Sách gầm lên rồi vụt ra phía sau một người đàn ông cao lớn như gió táp, một tay túm chặt đầu hắn ta.
Sau đó anh siết chặt các ngón tay.
Răng rắc, răng rắc, người đàn ông cao lớn còn chưa kịp hét lên thì tay chân đã xụi lơ.
Giang Sách đá dao găm dưới sàn ra ngoài lên, ném dao găm đâm thẳng vào ngực một người đàn ông lực lưỡng đang lao tới.
Chỉ trong nháy mắt, đã có hai người chết.
Sáu tên đàn ông cao lớn còn lại liếc nhìn nhau sau đó cùng xông lên.
Bóng dáng của Giang Sách vô cùng quỷ quái, hành động nhanh nhẹn lại mạnh mẽ, chiêu thức thì càng độc ác, không hề sử dụng chiêu thức ngoại lệ, tất cả đều chết trong một chiêu.
Chỉ có hai từ: Mạnh mẽ!!!
Toàn bộ quá trình chiến đấu còn chưa tới mười giây, cả tám tên cao thủ siêu cấp trăm người chọn một đều ngã xuống sàn.
Chẳng có ai sống sót.
Bọn họ thật sự đã chọc giận Giang Sách, chọc giận người đàn ông không nên chọc giận nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!