Câu trả lời của Thạch Khoan rất hoàn hảo, Giang Sách biết rằng ông ta không thể nói thật, vậy nên anh cũng không hỏi nữa.
Tuy nhiên, điều này càng khiến Giang Sách chắc chắn hơn một chuyện: Vụ án của bác sĩ Thạch chắc chắn không phải là vụ án cá nhân, Thạch Khoan và Thạch Văn Bình hoàn toàn biết rõ hành vi buôn bán nội tạng người của hắn ta, thậm chí họ rất có thể là kẻ chủ mưu đằng sau mọi chuyện.
Câu hỏi bây giờ là làm thế nào để tìm ra bằng chứng?
Chuyện này không thể vội vàng.
Giang Sách biết rõ rằng hai cha con họ Thạch này có vấn đề, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh, trên mặt không có biểu cảm gì, như thể anh không biết gì về vụ án.
Điều này làm tê liệt thần kinh của hai cha con họ Thạch.
Thạch Khoan huých tay Thạch Văn Bỉnh.
“Chúc mừng ông Lâm đã chữa được căn bệnh quái lạ. Chà, cha con chúng tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết, nên chúng tôi không ở lại lâu được."
“Xin cáo từ trước.”
“Tạm biệt”
Không đợi những người khác lên tiếng, hai cha con họ Thạch xoay người rời đi.
Như hai con chó chết chủ sợ bị đánh, lên xe bỏ đi ngay, không dám nán lại dù chỉ một lúc.
Lâm Gia Vinh mắng một tiếng.
“Cái khỉ gì thế không biết?”
“Y thuật không ra sao, càng không có y đức.”
“Giới y học bị thứ rác rưởi này chiếm vị trí đầu tàu thì tốt lên sao được?”
Lâm Gia Vinh nhìn Giang Sách nói: “Theo tôi thấy, chỉ có Giang thần y mới đủ tư cách ngồi lên vị trí đó!”
Giang Sách cười lắc đầu: “Tôi mới học y không tới một tháng, kinh nghiệm cũng ít, có thể chữa khỏi bệnh cho ông Lâm là chuyện trùng hợp thôi, đừng tâng bốc tối thế tôi không nhận nổi đầu”
Lâm Gia Vinh giơ ngón tay cái lên.
“Khen hay chê đều không quan tâm, có cái nhìn đúng đắn mới mẻ về bản thân như thế, Giang thần y đúng là tuấn tài!”
“Bác sĩ Tân, thật may mắn cho cô khi cưới được một vị ý lang quân thế này.”
GÌ vậy?
Nói phét tới đầu luôn rồi vậy?
Tân Uẩn đỏ bừng mặt xấu hổ, vội vàng xua tay: “Không phải đầu, ông Lâm hiểu lầm rồi. Tôi không có quan hệ gì với Giang Sách đâu.”
“Ồ?” Lâm Gia Vinh khó hiểu nói: “Nếu hai người không phải vợ chồng thì tại sao y thuật bí truyền nhà họ Tân lại truyền cho người ngoài?”
Tân Uẩn giải thích: “Chỉ vì Giang Sách và người anh trai đã chết của tôi là chiến hữu nhiều năm, Giang Sách lại còn cứu mạng người cha già của tôi, cộng với tài năng y thuật phi thường của Giang Sách, thế nên ba tôi đã phá lệ mà nhận anh ấy làm đệ tử, truyền dạy y thuật của nhà họ Tân cho anh ấy mà không kiêng dè gì”.
Lâm Gia Vinh gật đầu: “Hoá ra là vậy. Thật mừng sao ông cụ Tân có thể có được một quan môn đệ tử kiệt xuất hơn người thế này.”
Ngập ngừng một chút, Lâm Gia Vinh cười nói: “Nhưng tôi thực sự nghĩ rằng bác sĩ Tân xinh đẹp thế này, mấy gã đàn ông bình thường không xứng với cô, chỉ có những thanh niên tài tuần như Giang thần y đây mới là người trời sinh một cặp với cô. Hay là cô cứ suy nghĩ lại xem?”
Thế này thì có hơi nói xằng nói bậy.
Giang Sách đã là người có vợ, Tân Uẩn gả kiểu gì?
Không lẽ đi làm vợ bé, bồ nhí của người ta? Xã hội bây giờ không cho phép một chồng nhiều vợ đầu!
Tân Uẩn cười khổ nói: “Chuyện này thì không cần ông Lâm nhọc lòng đầu.”
Lâm Gia Vinh cười rồi cũng không nói gì nữa, đứng lên phủi phủi áo quần: “Được rồi, nhà tôi vẫn còn việc, tôi về trước vậy, đợi có thời gian rảnh thì tôi sẽ chuẩn bị quà quý để báo đáp. Cáo từ!”
Vẫy tay, Lâm Gia Vinh được trợ lí dìu ra khỏi y quán, lên xe rời đi.
Trong y quán chẳng còn bao nhiêu người, trở nên yên ắng nhiều.
Tân Uẩn với Giang Sách nhìn nhau một cái, không biết vì sao mà cùng lúc thấy ngượng, bèn quay mặt đi.
Vốn dĩ họ chỉ là bạn bè bình thường, không nghĩ gì nhiều, nhưng lúc nãy bị Lâm Gia Vinh chọc xong thì quan hệ của họ bỗng có hơi gượng gạo, nhất thời khó mà nói chuyện tự nhiên được.
Đặc biệt là Tân Uẩn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!