Một biển hoá trong chốc lát dọa mọi người chết khiếp, sao trị bệnh kiểu gì mà khiến người ta phun cả máu ra thế?
Trợ lý vội vàng ngăn lại: “Lang băm, anh dừng tay cho tôi!”
Anh ta muốn rút kim trên người Lâm Gia Vinh ra, nhưng bị Giang Sách ngăn lại, sau đó khống chế anh ta ra sàn, lấy chân đạp lên người anh ta, giữ yên một chỗ.
Mặc kệ trợ lí có phản kháng cỡ nào, cũng không thể thoát ra khỏi chân Giang Sách.
Giang Sách không hoảng hốt gì mà đỡ Lâm Gia Vinh nằm xuống, sau đó tiếp tục châm kim, mỗi kim châm xuống, lại phát hiện trên người Lâm Gia Vinh toả ra một luồng khí đen.
Cảnh tượng quỷ dị li kỳ này làm mọi người ngơ ngác.
Trong cơ thể con người sao lại có khí đen?
Thời gian dần trôi đi, khí đen thoát ra từ cơ thể Lâm Gia Vinh cũng ít lại, cơ thể bắt đầu quay lại sắc màu của sự khỏe khoắn.
Lúc này Giang Sách mới rút từng cây kim ra lại.
“Xong rồi.”
“Dùng nước sạch rửa người giúp ông ấy đi, sau đó đợi cỡ mười phút, ông ấy sẽ tự tỉnh lại”
“Ồ, đúng rồi, tốt nhất là nấu một bát canh sâm, đợi ông ấy tỉnh rồi thì cho uống, sẽ khoẻ nhanh hơn đó.”
Mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không ai dám tin chuyện vừa xảy ra.
Lại còn khoẻ nhanh hơn?
Nhìn dáng vẻ của Lâm Gia Vinh khác gì đã chết đâu? Cả hơi thở cũng sắp tắt rồi kia kìa.
Trợ lí bò từ dưới đất dậy, áp tại vào sát lồng ngực ủa Lâm Gia Vinh, tim vẫn đập nhưng hơi chậm.
Anh ta thở hắt một hơi, nói: “Nếu mười phút sau ông Lâm còn không tỉnh lại thì tôi đập nát cái y quán của họ Tân các người!”
Giang Sách cười cười: “Có rảnh nói xằng nói bậy thì không bằng đi chuẩn bị một bát canh sâm đi.”
Trợ lí không nói gì, lặng lẽ đi chuẩn bị canh sâm.
Bên cạnh, Thạch Văn Bỉnh khẽ hỏi: “Ba, Giang Sách đang giở trò gì vậy?”
Thạch Khoan cười cười: “Kéo dài thời gian thôi, kéo tới lúc nào hay lúc đó, đợi mười phút sau là hiện nguyên hình ngay, ba cũng muốn xem xem tên này giả Vờ giả vịt tới bao lâu.”
Thời gian mười phút nói dài không dài, chớp mắt là qua ngay.
Lâm Gia Vinh vẫn chưa tỉnh lại.
Trợ lí khẩn trương: “Thằng khốn, mày hại chết ông Lâm! Tao muốn mày nợ máu trả bằng máu!”
Nhưng vẫn chưa đợi anh ta nhào đến chỗ Giang Sách, Lâm Gia Vinh trên giường bệnh đột
nhiên mở mắt, ho nhẹ một tiếng.
Âm thanh tuy nhẹ nhưng lọt vào tai mọi người lại không khác gì tiếng sấm.
Trợ lí mau chóng chạy sang đỡ Lâm Gia Vinh, vội vàng hỏi: “Ông Lâm, ông thấy thế nào?”
Lâm Gia Vinh thở một hơi thật dài: “Tôi cảm thấy... thoải mái nhiều hơn rồi. Thậm chí cũng không đau nữa, cả người đầy sức, quan trọng là tôi không thấy lạnh nữa!”
Những lời này khiến cho cha con họ Thạch Sợ bạt vía.
Thạch Khoan lập tức đi qua hỏi lại: “Ông Lâm, có thể để tôi bắt mạch thử không?”
“Được chứ.”
Thạch Khoan ngồi xuống bắt mạch cho Lâm Gia Vinh, càng nghe tiếng mạch đập càng kinh ngạc, từ mạch tượng có thể thấy rõ Lâm Gia Vinh đã khỏi bệnh!
Chuyện này...
Thạch Khoan thả tay ra, biểu cảm trên mặt cứng ngắc lại, không biết nói gì mới đúng.
Ông ta vẫn muốn xem Giang Sách trở thành trò hề, kết quả cuối cùng mình mới là hề.
Tân Uẩn nở một nụ cười thanh thản, cô ấy không cần bắt mạch cũng biết Lâm Gia Vinh đã bình phục, nếu không thì Thạch Khoan chắc chắn sẽ không sợ hốt hoảng lên thế kia.
Bây giờ Thạch Khoan không khác gì một khúc gỗ, không nặn được một chữ nào, đủ để nói rõ y thuật của Giang Sách đã thành công.
Cô ấy khẽ đi đến bên cạnh Giang Sách: “Được đấy chứ, không hề biết y thuật của anh lại cao siêu vậy đấy.”
Giang Sách cười: “Tôi đã nói rồi, y thuật bí truyền của nhà họ Tân truyền nam không truyền nữ, cô ghen tị rồi đúng không?”
Tân Uẩn trợn ngược mắt với anh một cái, biết anh đang nói gàn rỡ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!