Nguyên vậy cũng đủ để thỏa mãn trí tưởng tượng của đàn ông.
Chỉ thấy đằng sau tấm kính thủy tinh kia, bóng dáng người phụ nữ đang cởi bỏ lớp quần áo, sau đó xả nước tắm rửa.
Dáng người đẹp hoàn mỹ của Tô Nhàn hoàn toàn hiện rõ mồn một trên lớp kính thủy tinh mờ, mặc dù không nhìn được những chỗ chủ chốt, nhưng dáng người kia cũng đủ để mê hoặc người khác rồi. Nếu đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào khác, nhìn thấy cảnh này, họ đã thèm nhỏ dãi từ lâu rồi.
Giang Sách khẽ lắc đầu, anh quay mặt đi hướng khác, bật TV lên xem.
Chuyện khiếm nhã không nên coi.
Trong lòng anh chỉ có một người là Đinh Mộng Nghiên, chưa kể Tô Nhàn lại là em gái của Đinh Mộng Nghiên, vậy nên anh quyết không thể làm càn làm ẩu, chỉ nghĩ cũng không được phép.
Nửa giờ sau, Tô Nhàn rửa mặt chải đầu xong, tự nhiên kêu lên một tiếng.
Giang Sách quay lại nhìn, anh hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tô Nhàn nói với giọng nũng nịu: "Ôi, anh rể, em đi tắm mà quên không cầm quần áo theo rồi, anh lấy hộ em được không?"
"Há?"
Giang Sách muốn đứng tim quá.
Chuyện kiểu này mà vẫn làm được sao?
Anh xấu hổ đến nỗi mặt mày đỏ bừng, nói lời chính đáng: "Không được, anh không đi đâu, em tự ra lấy không được à?"
Tô Nhàn đứng trong phòng tắm vừa ngại vừa giận, cô ấy nói: "Anh rể, anh muốn em trần trụi như này chạy ra lấy quần áo sao? Có phải anh muốn em làm vậy để tiện cho anh nhìn lén không hả?"
Giang Sách thực sự cạn lời, giờ biết thế nào mà làm đây?
Có điều, nếu cẩn thận ngẫm lại thì cũng đúng.
Anh cắn chặt răng, đứng dậy đi tới bên cạnh vali hành lý của Tô Nhàn, hỏi: "Muốn mặc quần. áo gì?"
“À, áo ngủ là được rồi."
Giang Sách hít sâu mấy hơi, anh mở vali ra, tìm áo ngủ, nhưng kết quả còn chưa tìm được cái áo ngủ nào thì một đống đồ nội y đã bắn ra ngoài, rơi vương vãi trên nền đất.
Mùi hương đẹp đẽ đặc trưng của cô gái đang tuổi xuân thì phả vào lỗ mũi, khiến Giang Sách phiền muộn cực kỳ.
Anh liên tục nuốt nước miếng, cẩn thận thu gọn đống đồ nội y rơi tung tóe lại, sau đó tiếp tục tìm áo ngủ.
Giang Sách hít sâu một hơi rồi đứng dậy đi tới đứng trước cửa phòng tắm, nói: "Áo ngủ đây, anh đưa cho em kiểu gì được?"
“Anh quay người đi chỗ khác, cầm quần áo tiến lại gần hơn chút là được."
“Được.”
Giang Sách nghe lời xoay người đi, sau đó, cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra, anh dựa theo chỉ thị của Tô Nhàn cầm quần áo tiến lên chút.
Vốn tưởng tất cả sẽ kết thúc ở đây.
Những ai ngờ...
Tô Nhàn nắm lấy cánh tay Giang Sách, rồi đột nhiên, cô ấy dùng sức kéo mạnh anh vào bên
trong.
Lúc này Giang Sách không nhìn cũng không được nữa rồi!
Anh lại nhớ tới thân hình đẹp mỹ miều hiện trên tấm kính thủy tinh mờ khi nãy, nhớ tới giọng nói mềm mại của Tô Nhàn, nhớ tới đống đồ nội y của thiếu nữ rơi ra khỏi vali. Giang Sách máu nóng dồn lên não.
Cảm giác cả người khô nóng, khó chịu vô cùng.
“Tô Nhàn, không thể.”
“Em đừng làm loạn!"
Sau khi tiếng rống to của Giang Sách qua đi, điều xấu hổ xảy ra chính là... Tô Nhàn ung dung đứng trước mặt anh, quần áo đã mặc chỉnh tề.
Từ trên xuống dưới đều che đậy kín mít.
“Anh rể, anh mới nói cái gì không thể cơ?" Tô Nhàn cố ý hỏi lại.
“Ừm..." Giang Sách xấu hổ nuốt nước miếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!