Nhưng giờ đây Tân Tử Dân lại tình nguyện giao hết toàn bộ lại cho Giang Sách.
Đây là cơ hội hiếm có và vinh quang biết bao nhiêu chứ?
Trong vòng hơn một tháng sau, mỗi ngày Giang Sách đều chạy đến y quán Nhân Trị.
Tân Tử Dân cũng dạy dỗ không hề keo kiệt, một mặt là bởi ông ấy muốn báo đáp ân tình của Giang Sách, mặt khác cũng bởi vì ông có thể nhìn thấy bóng dáng con trai mình trên người Giang Sách.
Nếu như Tân Kỳ vẫn còn sống, nó cũng tầm tuổi như Giang Sách bây giờ.
Mỗi lần nhìn thấy Giang Sách, Tân Tử Dân đều sẽ cảm thấy hơi buồn rầu. Trong quá trình ông ấy dạy Giang Sách thỉnh thoảng sẽ hỏi anh một số chuyện liên quan đến Tân Kỳ.
Lâu dần quan hệ giữa hai người cũng này càng hòa hợp.
Tân Tử Dân thường nghĩ, nếu như Giang Sách vẫn chưa kết hôn thì tốt biết mấy, anh và Tân Uẩn xứng đôi biết bao nhiêu?
Aiz... Ông trời không có mắt mà!
Sau hơn một tháng trời chăm chỉ học hành, thêm vào đó Giang Sách cũng có thiên phú trong việc học y nên đã nhanh chóng nắm bắt được toàn bộ “khí thuật” của nhà họ Tân, hơn nữa cũng đã nắm được năm sáu phần của “Bát quái khí châm”.
Những kiến thức y thuật khác của nhà họ Tân, Giang Sách cũng đã lướt qua một lượt.
Hiện tại mặc dù Giang Sách không thể so sánh với người cấp bậc cao như Tân Uẩn hay Tân Tử Dân, nhưng cũng có thể coi là bác sĩ tương đối ưu tú rồi.
Nhất là “Bát quái khí châm” mà anh đã học được, đó là thứ mà tất cả các bác sĩ khác đều không có.
Hôm đó, mặt trời còn chưa lặn hẳn, ráng đỏ phủ cả một vùng chân trời.
Giang Sách lệ tấm thân mệt mỏi về nhà, còn chưa kịp ngồi xuống, Đinh Mộng Nghiên đã nói với anh: “Anh đi thay đồ đi rồi ra ngoài ăn cơm.”
“Hả? Hôm nay không ăn cơm ở nhà sao?”
“Không ăn cơm ở nhà, thím hai với chú hại đến, ông nội gọi chúng ta đến ăn cơm”
“Chú hai? Thím hai?”
“Chính là ba mẹ của Đinh Phong Thành đó, trước giờ bọn họ vẫn sống ở nước ngoài, hôm nay mới về nước.”
“À."
Giang Sách thay quần áo rồi cùng với Đinh Mộng Nghiên, Đinh Khải Sơn và Tô Cầm cùng nhau đến một nhà hàng gần đó, đi vào một phòng riêng.
Đinh Trọng và Đinh Phong Thành đã đến từ sớm.
Ở bên cạnh Đình Phong Thành có một nam một nữ đang ngồi, khoảng tầm bốn năm mươi tuổi, quan hệ nhìn có vẻ khá thân thiết.
Đó chính là ba của Đinh Phong Thành - Đinh Vân Trần và mẹ anh ta - Lương Điệp.
Sau khi nói vài câu khách sáo với nhau, mọi người tự ngồi xuống vị trí của mình.
Đinh Vân Trần nhìn về phía Định Khải Sơn, dùng giọng hơi có phần châm chọc nói: “Khải Sơn là, vừa rồi anh với ba có nhắc đến em, nghe nói dạo gần đây em vẫn làm việc ở cục thủy lợi à?"
“Đúng vậy.”
“Anh nói này Khải Sơn, em cũng đã ở đó làm việc mười mấy hai mươi năm rồi đúng không? Sao vẫn chỉ là một quản lý nhỏ thế? Tiền lương một tháng được mấy đồng mấy cọc chứ? Em xem mình xem, làm anh không biết phải nói gì nữa, em cứ ngu dốt như vậy cả đời, không biết theo đuổi gì cả. Trong ba anh em nhà họ Đinh chúng ta, chỉ có em là không có tiến triển nhất đấy.”