Định Khải Sơn gật đầu: “Tính ra cũng đã mười năm rồi.”
Vương Chí Vinh xúc động nói: “Tôi vẫn còn nhớ khi lần đầu chúng ta cùng nhau ăn cơm, khi đó con gái Phượng Nhã của tôi và con gái Mộng Nghiên của ông vẫn còn là những đứa trẻ, chớp mắt chúng đã trở thành những cô gái rồi, lại còn đã lập gia đình nữa chứ. Đúng là thời giờ thấm thoát thoi đưa mà.”
Vương Chí Vinh cố ý liếc người con rể Từ Thông của mình.
Từ Thông ngầm hiểu, rót đầy rượu, đứng dậy cúi đầu, hai tay cầm ly rượu và nói với Đinh Khải Sơn: “Cháu Từ Thông xin kính bác một ly”
“Ôi, khách sáo quá.”
Đinh Khải Sơn và Từ Thông cụng ly và lần lượt uống cạn.
Ông đặt cái ly xuống, tiện thể hỏi: “Từ Thông, nghe nói hình như cậu là Hoa kiều ở Úc?”
Từ Thông gật đầu: “Đúng vậy, ba cháu là người Tứ Xuyên. Ông ấy sang Úc kinh doanh từ thời còn trẻ, sau đó định cư luôn ở Úc, gặp mẹ rồi sau đó mới có cháu. Cháu sinh ra ở Úc nên lấy quốc tịch ÚC, mấy năm gần đây mới cùng ba về nước để phát triển sự nghiệp. Hiện cháu đang làm việc tại một công ty nước ngoài với tư cách là cố vấn doanh nghiệp”
Nói xong, cái đuôi của Từ Thông như sắp vểnh lên đến tận trời rồi.
Xuất thân ở nước ngoài, quốc tịch Úc, về nước phát triển, làm việc trong công ty nước ngoài, đó đều là những câu nói yêu thích của các cô gái trong nước.
Có bao nhiêu phụ nữ mơ ước được lấy một người đàn ông như vậy?
Vương Chí Vinh cực kỳ vui sướng.
Đinh Khải Sơn ngồi đối diện sa sầm sắc mặt, năm nào ăn cơm cũng phải so sánh mọi mặt với Vương Chí Vinh, ông vẫn thắng nhiều thua ít, nhưng năm nay hơi phiền phức.
Vì bên kia đưa con rể người Úc đến dự tiệc.
Mà bên này...
Đinh Khải Sơn liếc nhìn Giang Sách với vẻ thất vọng, mặc dù ông đã chấp nhận Giang Sách và biết rằng anh là một người con rể đáng tin cậy, nhưng lý lịch, xuất thân và công việc của Giang Sách lại quá bình thường.
Quan trọng nhất lại là một đứa ở rể.
Sao mà so sánh với người ta được chứ?
Nghĩ đến đây, Đinh Khải Sơn cảm thấy không vui.
Nhưng mà Vương Chí Vinh lại cứ thích vạch áo cho người xem lưng, ông ta liếc nhìn Giang Sách, nói với vẻ kỳ quái: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người cháu này, cậu làm công việc gì vậy?”
Giang Sách khẽ nói: “Tôi làm ở văn phòng khoa học Tẩm Mộng, hiện là trưởng bộ phận ạ.”
“Hả? Đó là một công ty rất lớn, gần đây bỗng phát triển rất vượt bậc.” Vương Chí Vinh thay đổi đề tài, cố ý hỏi: “Chắc tiền lương cao lắm nhỉ? Một năm cũng phải ba bốn trăm vạn chứ?”
Giang Sách lắc đầu: “Không, tiền lương mỗi tháng của tôi chỉ được tảm ngàn tệ, cộng thêm tiền thưởng cuối năm cũng chỉ khoảng hơn mười vạn thôi ạ.”
Mười vạn?
Đối với một gia đình bình thường, vậy là đủ.
Nhưng đối với những gia đình như nhà họ Đinh, họ Vương thì rõ ràng là chưa đủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!