Kỳ Anh Tư móc điện thoại ra, cũng không biết là gọi cho ai, nói: “Alo, lão Tam à, gần đây sức khỏe thế nào rồi? Chỗ tôi có một mụ già không chịu nghe lời, ông dẫn vài anh em đến đây vui vẻ một trận đi”
Đối phương ở đầu dây bên kia lập tức hiểu ý ông ta.
“Anh Kỳ, bao nhiêu tuổi?”
“Khà khà, đã cho ông xơi là tốt lắm rồi, ông còn quan tâm bà ta bao nhiêu tuổi hả? Mau đến đây đi!”
Cúp điện thoại, Kỳ Anh Tư cười nói: “Hân Duyệt, lát nữa chúng ta cùng xem đi, mụ đàn bà thối tha này đã bị kìm hãm dục vọng trong mười năm, lát nữa lúc được giải phóng xem bà ta sẽ trông như thế nào.”
“Được đó.”
Nhậm Chỉ Lan sợ đến mất mật, hét lên: “Kỳ Anh Tư, đồ khốn nạn, tôi là vợ ông đấy, sao ông có thể đối xử với tôi như vậy chứ? Ông thả tôi ra đi, thả tôi ra mau!”
Kỳ Anh Tư bật cười đầy vẻ giễu cợt, nói: "Tiết kiệm chút sức lực đi, bây giờ bà không cần hét lên như vậy đâu, lát nữa sẽ có mười mấy tên đàn ông lần lượt cưỡi lên người bà, cho bà hét sướng thì thôi.”
Trái tim Nhậm Chỉ Lan đang chảy máu.
Bà ta rất muốn chết.
Nhưng bây giờ ngay cả chết bà ta cũng không làm được, chẳng lẽ bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị người ta làm nhục ư?
Đã từng này tuổi đầu còn bị giày vò hành hạ như vậy.
Nhậm Chỉ Lan bật khóc thảm thiết.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối, một người đàn ông đang nghe nội dung âm thành từ máy nghe lén mini.
Người đó chính là Giang Sách.
Trong đôi mắt anh ngập tràn lửa giận.
Giang Sách bấm điện thoại, gọi cho người nào đó: “Alo, Thiên Hạt, hãy cùng tôi thực hiện một nhiệm vụ.”
Thiên Hạt là một trong mười hai cung hoàng đạo.
Không giống với mười một cung còn lại, Thiên Hạt không dễ hành động, nhưng chỉ cần anh ta hành động thì một là chết hai là bị thương.
Anh ta là một người thầm lặng nhưng lại có thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Mỗi lần làm nhiệm vụ, anh ta đều gây nên một trận gió tanh mưa máu.
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.
Được Kỳ Anh Tư gọi điện thoại kêu đến, lão Tam và những người khác nhanh chóng đến nhà ông ta.
“Lão Tam, lần này anh Kỳ sẽ sắp xếp cho chúng ta một người phụ nữ như nào vậy?”
“Tôi cũng không rõ, nghe giọng điệu thì không thể là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp được.”
“Dĩ nhiên rồi, có gái trẻ trung xinh đẹp thì ông ta đã tự xơi trước rồi, tên háo sắc đó chỉ ném cho chúng ta mấy mụ đàn bà vừa già vừa xấu thôi.”
“Cậu cũng biết điều đó hả? Một gã đàn ông xấu ma chê quỷ hờn như cậu có gái già gái xấu để xơi đã là tốt lắm rồi, còn đòi hàng ngon ở đầu ra?”
Một đám người nói chuyện ồn ào ầmĩ.
Đi được nửa đường, bọn họ liền nhìn thấy một chàng trai đứng dưới ánh đèn đường.
Anh ta đang dựa vào đèn đường, trong tay cầm một điếu thuốc, đầu hơi ngẩng lên nhả ra một làn khói, phần tóc phía sau bện kiểu dây thừng, phía cuối bím tóc còn buộc một chiếc “gai độc” màu đỏ tươi.
Điểm kỳ lạ nhất là bàn tay của người đàn ông đó.
Trên ngón trỏ tay phải của anh ta có một móng tay rất dài, màu đỏ thẫm, trông rất nổi bật, cong cong mà sắc nhọn, trông như một chiếc móc câu.
Nhìn cả người anh ta trông giống một con bọ cạp!
Lão Tam và đám người kia bước đến, bất giác đi vòng qua người anh ta. Nửa đêm nửa hôm gặp một người đàn ông ăn mặc kỳ quái như vậy, ai mà biết được anh ta đang làm gì?
Ngay lúc lão Tam và đám người kia muốn đi qua thì người đàn ông đó lên tiếng.
“Các người chọn cái chết như thế nào?”
“Hả?”
Đám người lão Tam đồng loạt nhìn sang anh ta, đều tỏ ra vô cùng sửng sốt.
“Thằng nhãi ranh, mày nói cái gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!