Cô nói tiếp: "Tốt xấu gì cũng là một công việc ổn định, mỗi tháng tám nghìn cũng không ít. Anh nuôi sống bản thân hoàn toàn không có vấn đề gì."
Hai người tùy ý tán gẫu thì bỗng cảm giác người xung quanh đang chỉ trỏ Đinh Mộng Nghiên, giống như đang nhìn thứ gì vậy.
Còn có người lấy điện thoại ra so sánh với Đinh Mộng Nghiên.
Họ vừa so sánh vừa cười cợt.
Đinh Mộng Nghiên nhíu nhíu mày, nhìn cả người mình một chút rồi hỏi Giang Sách: "Trên người em có gì kì lạ sao? Hay là trên mặt em dính thứ gì?"
"Không có."
“Vậy sao bọn họ nhìn em một cách kì lạ như thế?"
Còn đang nghi ngờ thì họ lại nghe thấy tiếng tách tách, có vài nam sinh vừa chụp hình Đinh Mộng Nghiên.
Chúng chụp xong còn rất đắc ý, cười sặc sụa không ngừng.
Chụp hình vợ người khác trước mặt chồng người ta cũng không phải là hành động sáng suốt låm.
Giang Sách nhíu mày, đứng dậy đi tới trước mặt một tên trong đó rồi vươn tay ra.
"Đưa điện thoại cho tôi."
Tên đó cười ha hả: "Dựa vào cái gì chứ?"
"Vừa nãy cậu chưa xin phép mà đã chụp hình vợ tôi. Tôi muốn xóa hình."
"Vợ anh?" Tên đó cười: "Ha ha, cái đồ lục vương bát (ý chỉ bị cắm sừng) nhà anh, trên đầu mọc cả đại thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ mà còn không biết?"
Một người khác cười trêu nói: "Anh có thời gian nói nhảm với chúng tôi thì chi bằng đi quản VỢ anh cho tốt, coi chừng cô ta lén lút làm chuyện gì đó sau lưng anh."
"Ai, dáng vẻ xinh đẹp vậy mà lại là một dâm phụ. Đáng tiếc, thật đáng tiếc."
"Có gì mà đáng tiếc chứ? Không phải vậy thì tốt hơn sao? Nếu không phải vậy thì sao chúng ta có thể thưởng thức dáng người mỹ diệu này chứ?"
"Không chỉ có thể thưởng thức, nói không chừng còn..."
Mấy tên đó nhìn Giang Sách rồi cười hèn mọn: "Anh à, anh cho một cái giá đi. Cần bao nhiêu tiền mới có thể trèo lên người..."
Không chờ tên đó dứt lời, lửa giận của Giang Sách đã hoàn toàn bùng nổ.
Thứ anh không nhịn được nhất là nghe người khác xúc phạm vợ anh.
Bành!
Một tiếng vang thật lớn, tên vừa mỏi miệng "hỏi giá" đã bị đấm một quyền tới mức dính chặt lên tường, cả khuôn mặt bẹp dí, răng trong miệng cũng lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
Không chết cũng tàn phế.
Mấy người bên cạnh sự choáng váng.
Có người kịp phản ứng lập tức Co giờ bỏ chạy. Giang Sách quăng một cái ghế sang, đập tên đó té lăn vài vòng dưới mặt đất, gáy bị đập thành hoa, máu tươi chảy đầy đất.
"Ở nơi đông người mà anh dám động thủ?"
Bốp bốp bốp!
Ba bạt tại giáng lên mặt hắn, cả người lập tức ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép rồi bất tỉnh nhân sự.
Những tên đàn ông chụp lén, nói năng lỗ mãng đều bị Giang Sách đánh ngã rạp dưới đất. Anh ra tay vô cùng ngoan độc, chỉ sợ tàn phế cả đời.
Giang Sách liếc nhìn xung quanh: "Còn ai chụp hình nữa, muốn tự xóa hay tôi giúp các người Xóa?"
Đám người đều bị dọa sợ, ai ai cũng nhanh chóng xóa ảnh chụp.
Có mấy người phụ nữ bị dọa tới mức vừa xóa vừa khóc.
Đây là lần đầu Giang Sách để lộ vẻ mặt Tu La chiến thần của anh trước mặt Đinh Mộng Nghiên. Khi anh thể hiện khí thế cũng là giây phút tử vong của kẻ địch.
Người bình thường sao có thể chịu nổi?
Cuối cùng, Giang Sách đi tới trước mặt tên mở đầu câu chuyện, hắn ta bị dọa tới mức nghẹn ngào nói: "Tôi đã xóa hình rồi. Anh đừng đánh tôi, xin anh đấy."
Giang Sách xách cổ áo hắn ta lên, lạnh lùng hỏi: "Vì sao lại chụp lén hình vợ tôi? Vì sao lại nói những lời bẩn thỉu kia?"
Tên đàn ông nuốt nước bọt: "Anh hai, anh thật sự không biết sao?"
Giang Sách liếc hắn ta một cái, dọa hắn ta vội vàng mở điện thoại ra, tìm kiếm một tin tức được thu hút rất nhiều lượt truy cập và bình luận.
Hắn ta đưa điện thoại cho Giang Sách xem.
"Anh hai, anh xem đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!