Là Định Khải Sơn giải quyết vụ án sao?
Không có thể nào đầu, ông ta nào có bản lĩnh đó chứ.
Càng nghĩ càng không thông suốt được, hai tay Mạnh Kiến Thụ bị còng lại rồi bị cảnh sát đưa đi.
Viên Tử Hoàn nhìn hết mọi người ở xung quanh hiện trường, cảnh cáo: “Mấy người các người chú ý đến hành vi của chính mình chút đi.”
“Rút.”
Viên Tử Hoàn dẫn theo một đám người rời khỏi hiện trường.
Tại một nơi khác, Đinh Khải Sơn đang lái xe trên đường cái bên bờ sông, nghe hạt mưa tí tách nhỏ giọt rơi trên nóc xe.
Cõi lòng ông đã hoàn toàn lạnh lẽo rồi.
Mượn tiền không được, tìm không ra bất cứ một người nào có thể giúp ông, chờ đến khi trời sáng thì ông phải vào tù thôi.
“Tôi không muốn ngồi tù.”
“Tôi không muốn!”
Dưới sự cô đơn tuyệt vọng, Đinh Khải Sơn nhìn về phía sông lớn mênh mông kia, quyết tâm đẩy cửa xe ra đi tới bờ sông.
Hạt mưa rơi trên khuôn mặt tuyệt vọng và bất lực của ông.
“Bà xã, con gái, ba xin lỗi mọi người.”
“Ba phải đi trước một bước đây”
Định Khải Sơn đi tới bờ sông, nước sông hất lên thấm ướt đôi giày của ông.
Vào ngay khi ông đã hạ quyết tâm chuẩn bị nhảy xuống, bỗng nhiên có một chiếc xe hơi nhỏ lải qua tới, đèn xe chiếu lên người Đinh Khải Sơn.
Sau đó, một giọng nói quen thuộc truyền tới.
“Khải Sơn, đừng làm việc ngu ngốc!”
Đinh Khải Sơn sửng sốt, giọng nói này là... Phó Cục trưởng?
Ông xoay người, nhìn thấy Phó Cục trưởng Cục Thủy lợi Trần Dục đang đi về phía ông.
Trần Dục vừa đi vừa nói: “Chuyện của cậu đã giải quyết xong, phía trên đã điều tra rõ, 3000 vạn không phải do cậu đánh cắp mà là bị tên khốn nạn Mạnh Kiến Thụ kia tự mình chuyển đi, thẻ ngân hàng mà ông ta đưa cho cậu vốn không phải là cái mà Cục Tài vụ đưa, cậu vô tội.”
“Tôi... Vô tội ư?”
Định Khải Sơn quả thực không thể tin được vào tai của bản thân mình nữa.
Lỗ hổng cứ như vậy được lấp kín?
Áp lực cực lớn trên bờ vai ông đột nhiên rút hết đi, cả người giống như bị ép khô, thình thịch một chút liền xụi lơ ngồi trên mặt đất.
Trần Dục đi tới cầm ô cho ông, khom lưng nâng ông đứng dậy.
Đinh Khải Sơn ngây ngốc hỏi: “Phó Cục Trần, ngài không phải đang đùa tôi đấy chứ?”
Trần Dục nghiêm túc nói: “Loại chuyện này làm sao mà tôi có thể đùa cậu được? Cậu đấy, thật sự vô tội, trúng phải bẫy rập của Mạnh Kiến Thụ. Hiện tại tổ chức đã điều tra rõ tất cả vấn đề, cậu không sao nữa rồi.”
“Tôi không sao? Tôi không sao nữa rồi!”
Định Khải Sơn ngửa mặt lên trời hét to, cảm xúc đè nén bấy lâu kia rốt cuộc vào khoảnh khắc này đã được giải phóng.
Ông siết chặt cánh tay Trần Dục: “Cảm ơn, cảm ơn Phó Cục Trần, nếu không có anh chỉ sợ tôi cũng đã nhảy sông tự sát, chết không rõ ràng rồi.”
Trần Dục mỉm cười: “Không cần cảm ơn tôi.”
“Vậy thì cảm ơn ai?”
Trần Dục nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói lại từ đầu đến cuối dựa theo lời mà lúc Mộc Dương Nhất nói với ông ta: “Cậu hẳn là nên cảm ơn một người trẻ tuổi tên là “Giang Sách”. Là cậu ta phát hiện ra không điều thích hợp, tích cực tìm kiếm chứng cứ, giúp đỡ cảnh sát phá được án lớn, còn tôi thì mãi sau này mới nhận ra.”
Đầu óc Đinh Khải Sơn như thể váng vất rồi.
“Giang... Sách???”
Số 33 tiểu khu Liễu Danh Uyển, trong căn biệt thự cũ kỹ.
Đinh Mộng Nghiên và Tô Cầm lo lắng chờ đợi trong nhà, Đinh Khải Sơn đi lâu như thế mà vẫn chưa về điện thoại cũng không gọi được, cũng chẳng biết ông đã đi đâu.