Anh vội đi qua, tươi cười đầy mặt cất lời chào hỏi: “Xin chào cô Trình, tôi được ông nội của cô sắp xếp đến đón người"
Trình Đan Đình nhìn cũng không thèm nhìn tới anh một cái, vô cùng thuần thục đem Vali trên tay mình đưa qua: "Cầm lấy”
Giang Sách vội vàng tiếp nhận va li, còn chưa kịp nói gì.
Bên này Trình Đan Đình đã nghiêng mình đi qua người Giang Sách, hai tay đút vào túi quần, sải chân bước đi thể hiện bộ dáng kiệt ngạo khó thuần.
Giang Sách trong lòng chỉ biết cười khổ, kỳ thật chính mình cũng là một người kiêu ngạo vô cùng, nhưng nếu đem so với Trình Đan Đình đúng là tự cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Người phụ nữ này thực sự kiêu ngạo quá chừng.
Giang Sách lúc này trông chẳng khác gì một tên trợ lý quèn, sách theo va li đi ở phía sau lưng, cùng cô ấy bước vào một nhà hàng sang trọng ở sân bay.
Sau khi Trình Đan Đình ngồi xuống, liền rất tự nhiên tháo mắt kính ra, cầm lấy menu lên xem
xét.
Giang Sách cũng đem đồ đặt ở trên ghế, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, lại bị cô ấy liếc mắt một cái giọng nói lạnh tanh: "Chú ý thân phận chính mình!”
Hå...
Giang Sách lại phải đứng lên, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Đường đường là Tu la Chiến thần của Tây Cảnh đầy oai hùng, từ xưa đến nay có khi nào anh phải chịu loại đãi ngộ ghẻ lạnh như thế này bao giờ?
Chẳng qua là nói đi cũng phải nói lại, nếu như đã có việc cầu người, thành tâm thành ý muốn nhờ người ta đến giúp đỡ mình làm việc thì ít ra cũng phải tỏ thái độ thành khẩn một chút, dù sao Lưu Bị còn phải mất ba lần đi mời Gia Cát Lượng, mình như thế này có tính là gì?
Sau một hồi gọi đồ ăn xong, Trình Đan Đình đặt thực đơn sang một bên, ngẩng đầu lên nhìn Giang Sách đang đứng bên cạnh, dùng ngữ khí lạnh như băng hỏi: “Anh kêu là Giang Sách đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ừ, chuyện của anh ông nội đã có nói với tôi rồi, và câu trả lời của tôi cũng rất đơn giản, hai từ thôi ... từ chối.”
Giang Sách cười khổ, chỉ cần qua vài phút tiếp xúc với cô ấy anh đã có thể đoán được kết quả sẽ như thế này rồi.
Trình Đan Đình lại tiếp tục nói: “Mấy người đàn ông các anh đều không phải thứ tốt đẹp gì. Giải trí chính là một môn nghệ thuật, không phải là phương tiện cho các anh mang ra dùng để trả thù. Nếu các anh làm giải trí chỉ với tâm lý thua thiệt với đối thủ của mình vậy thì ngay từ khi mới bắt đầu các anh đã sai lầm rồi. Và với đai lầm này cũng chú định các anh chỉ có
một con đường đi đến thất bại mà thôi. Mà nếu như đã biết nhất định sẽ thất bại, vậy thì tại sao tôi còn có thể tiến lên tiếp nhận công việc này được cơ chứ?”
Lời cô ấy nói ra tuy rất thẳng thắn nhưng tựa hồ có vài phần đạo lý.
Giang Sách chỉ đành bất đắc dĩ nhún vai, những gì muốn nói đều bị đối phương nói hết cả rồi, anh cũng không còn gì để nói tiếp nữa.
Trình Đan Đình lạnh lùng chỉ về phía cửa: "Anh ra cửa trước đi, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh một chút nào nữa."
Giang Sách cau mày: "Cô có định kiến gì với tôi sao?"
“Không phải” Trình Đan Đình nhàn nhạt nói: “Không phải tôi có định kiến gì với anh, mà là đối với tất cả đàn ông tôi đều có định kiến. Biết vì sao cả ngày tôi toàn phải mang kính râm không? Chính là tôi đang cố gắng hết sức để không phải nhìn thấy mấy tên đàn ông thôi như các người, tránh cho đôi mắt bị nhiễm bẩn."
Giang Sách nghe vậy không những không tức giận, ngược lại cảm thấy rất tò mò.
“Cô hình như có chút thành kiến đối với đàn ông thì phải?”
“Không phải thành kiến, đó là sự thật. Đàn ông các anh vừa bẩn thỉu, xấu xa, xảo quyệt, vừa tham lam và nhu nhược. Khinh thiện sợ ác, bắt nạt kẻ yếu. Những việc đàn ông có thể làm. phụ nữ cũng có thể làm, thậm chí còn có thể làm tốt hơn rất nhiều. Vậy cho nên, trên thế giới này còn cần đàn ông mấy người để làm gì đâu?”
Giang Sách nghe vậy á khẩu không nói được gì hơn.
Đây rõ ràng không còn là đơn giản có thành kiến nữa, mà là đối với đàn ông hận thấu xương mới đúng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!