Tô Trung Nguyên mỉm cười, nhìn bên trái một chút bên phải nhìn một chút, nói: "Làm đại thọ tám mươi cho mẹ mà mọi người cứ làm thế này thôi? Chậc chậc chậc, chị xem một bàn này toàn là món gì đây? Lung tung lộn xộn, chương trình cây nhà lá vườn, nuôi heo có khi heo cũng chẳng ăn. Chị cả, chú ba, mấy người kẹt xỉn cùng lắm là vậy thôi đúng không? Chuẩn bị tiệc mừng thọ cho mẹ keo kiệt thế này, thích hợp không?"
Nghe xong lời này, Tô Cầm trên mặt cũng không bình tĩnh nổi.
Tô Hồng Văn càng chửi ầm lên: "Anh bớt ở đây nói xàm đi! Món ăn ở đây 800 đồng một bàn, mời đầu bếp đứng đầu thành phố Giang Nam, nói tôi keo kiệt bủn xỉn sao? Các người tự hỏi lòng một chút xem, nhiều năm như vậy là ai đang chăm sóc cho mẹ, nhiều năm như vậy rồi anh bỏ ra được một đồng nào không?"
"Cứ tính lần chuẩn bị tiệc thọ này thôi, anh có bỏ đồng nào không? Tô Trung Nguyên, người phải lấy lương tâm làm trung tâm, vô sỉ khốn nạn giống như anh đây, tôi không chào đón, mời anh ra ngoài cho tôi!"
Tô Trung Nguyên ngửa đầu khinh bỉ nói: "Đầu tiên, đây là khách sạn, không phải nhà của cậu. Thứ hai, tôi tới đây để thăm mẹ tôi, không phải Tô Hồng Văn cậu. Cho nên cậu căn bản không có tư cách đuổi tôi đi, hiểu chưa?"
Ông ta vỗ tay thành tiếng, lập tức có một người đàn ông ngoại quốc mặc trang phục đầu bếp đi đến.
Tô Trung Nguyên nói: "Tôi khác với tên quỷ nghèo kiết xác như cậu. Các cậu chỉ biết mời mấy tên đầu bếp đầu đường xó chợ làm những thứ đồ ăn buồn nôn, ngay cả heo cũng không ăn cho mẹ. Còn tôi, tôi đã tìm đầu bếp hàng đầu thế giới đến cho mẹ - ngài Robert."
"Đây là ngài Robert, người có tài hoa đặc biệt về mặt nấu nướng và được lên trang bìa tạp chí ẩm thực toàn cầu. Xin hỏi, em ba, tên đầu bếp rác rưởi mà cậu tìm được ở khu Giang Nam có thành tựu như thế không?"
Tô Hồng Văn ngậm miệng.
Quả thực đầu bếp ông mời không kém, đều là cao cấp nhất khu Giang Nam, nhưng khi đem so sánh với đầu bếp cao cấp hàng đầu thế giới như Robert đây thì vẫn chênh lệch không nhỏ.
Ông tức giận khẽ nói: "Bình thường chẳng thèm quan tâm tới mẹ, đến lúc chia gia sản mới quay về xum xoe, thật sự khiến người khác buồn nôn."
Tô Trung Nguyên cười cười với bà cụ: "Mẹ, mẹ đừng ăn những thứ rác rưởi này, chờ lát nữa con bảo ngài Robert làm một bàn đồ ăn thật ngon để mừng đại thọ cho mẹ, có được không?"
Tô Cầm thở dài rồi chỉ trích: "Trung Nguyên à, khẩu vị của mẹ rất đặc biệt. Em mời đầu bếp Tây Dương đến đây thì sao có thể làm ra món mẹ thích ăn? Sợ là không đáng tin chút nào."
Tô Trung Nguyên tức giận: "Chị cả, một người phụ nữ như chị thì biết cái gì? Ngài Robert đây là đầu bếp hàng đầu thế giới, anh ta không đáng tin cậy thì còn ai vào đây?"
"Hơn nữa, chị cả, em không phải nói chị đâu chứ, cậu ba tốt xấu gì cũng còn biết mời mấy tên đầu bếp rác rưởi đến làm trò. Chị thì sao? Thân là chị cả, chị ngay cả rắm cũng không thả, đầu bếp cũng không mời, chẳng có chút hiếu thảo nào mà còn lảm nhảm với em? Chị có thể diện không vậy?"
Tô Cầm là một người phụ nữ, bị gièm pha trước mặt mọi người như vậy nên gương mặt bà không khỏi đỏ bừng lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!