Nhuế Ngạn trở lại bàn của mình, Trác Lương cũng đi theo, Nhuế Ngạn không còn tâm trạng uống rượu, chỉ định nói một tiếng đi trước với bọn họ.
Lục Mạn Huệ nhìn thấy Trác Lương đi tới, ánh mắt lập loè, vừa rồi lúc Nhuế Ngạn tiến lên mọi người đều trông thấy rất rõ ràng, thái độ thân mật ấy… Bàn tay rũ bên người của Lục Mạn Huệ siết chặt.
Nhuế Ngạn để lại tiền cho Mễ Nhân, giả vờ như không thấy những ánh mắt tò mò kia, tạm biệt mọi người rồi rời đi.
“Mạn Huệ, người đàn ông kia là ai vậy? Trông bộ dáng có vẻ thân quen với tổng giám đốc của Trác thị.” Huệ Nghệ Văn nhíu mày, Nhuế Ngạn càng ngày càng khó đoán.
Lục Mạn Huệ cắn môi dưới, cô ta cho rằng Nhuế Ngạn có quan hệ với Trác Hiểu Thiên, hiện tại xem ra không phải, người thật sự có quan hệ với cô là Trác Lương.
Lục Mạn Huệ nghĩ trong phút chốc, đứng lên chạy ra ngoài quán bar, gọi Nhuế Ngạn một tiếng.
Nhuế Ngạn dừng bước quay đầu lại, Lục Mạn Huệ đi tới, cười nói: “Nhuế Ngạn, từ sau khi em trở về chúng ta chưa từng ngồi ăn một bữa nghiêm chỉnh, hôm nào cùng nhau ăn cơm đi.”
Đối với Lục Mạn Huệ, Nhuế Ngạn không biết nên nói có cảm giác gì, mấy năm nay ở Lục gia chỉ có Lục Mạn Huệ còn liên lạc với cô, Lục Mạn Huệ thoạt trông có vẻ dịu dàng nền nã, song Nhuế Ngạn lại không thể gần gũi với cô ta, mấy năm nay hai người cũng chỉ thân quen hơn so với người lạ một chút mà thôi.
“Vâng, đợi lúc nào rảnh đi.” Nhuế Ngạn ứng phó.
“Chào anh, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lục Mạn Huệ quay đầu chào hỏi với Trác Lương: “Anh còn nhớ tôi không? Chúng ta đã từng gặp nhau ở Bích Vân sơn trang.”
Trác Lương đứng bên người Nhuế, một tay khoác vai Nhuế Ngạn, khéo léo nở nụ cười: “Ngại quá, trí nhớ của tôi không được tốt.” Ý là không nhớ.
Lục Mạn Huệ không có gì kinh ngạc, cưới với Trác Lương rồi xoay người trở về quán bar.
Nhuế Ngạn đứng yên nhìn bóng dáng uyển chuyển của Lục Mạn Huệ, trong lòng hơi mất tự nhiên, dù sao cũng là con gái Lục gia, giơ tay nhấc chân đều rất ưu nhã.
Lục Mạn Huệ tuy hiền hoà, nhưng nghĩ đến những cuộc gọi liên tục không ngớt, trong lòng Nhuế Ngạn lại trở nên cảnh giác.
“Sao thế em?” Trác Lương nhéo vành tai cô.
Nhuế Ngạn lẳng lặng nhìn anh vài lần, cảm thấy càng tức giận.
Từ sau khi chú Tiểu Trác trở về cô liền trở thành cái máy tức giận, làm gì cũng có thể khiến cô nổi nóng.
Nhuế Ngạn lên xe, chào hỏi với anh Lưu xong rồi dựa lưng vào ghế không nói một lời.
Trác Lương tới gần cô, nhẹ nhàng nói: “Anh xin lỗi.”
Nhuế Ngạn cảm thấy mấy ngày nay bản thân như một ngọn lửa, lúc này lại không nhịn được tức giận: “Anh xin lỗi anh xin lỗi, chú chỉ biết nói xin lỗi thôi à.”
Trác Lương không biết ngoại trừ nói xin lỗi còn có thể nói gì, cuối cùng chọn im lặng, có điều tay vẫn nắm lấy tay cô không buông.
Nhuế Ngạn cho rằng anh sẽ có lý do khác để giải thích, đợi mãi cũng không thấy, càng tức.
Chú Tiểu Trác của cô không phải như thế.
Chú Tiểu Trác thông minh cơ trí biết bao, tại sao hiện tại lại thành bộ dáng này.
Nhuế Ngạn ngồi tức một mình trong chốc lát, nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không kìm được, cố gắng nói nhẹ nhàng với anh: “Chân của chú vất vả lắm mới trị được hết, bản thân phải cẩn thận, đừng chủ quan, chẳng may lại có chuyện gì…” Khoé mắt Nhuế Ngạn lập tức ửng đỏ: “… Em phải làm sao bây giờ?” Anh nhất định sẽ lại bỏ rơi cô lần nữa.
Trác Lương không hề ngốc, trong lòng đau vô cùng, anh ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành: “Anh biết rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa, anh sẽ không bỏ rơi em đâu, ngoan…” Trác Lương hôn hôn miệng cô, dỗ dành cô như một đứa trẻ.
Anh Lưu ngồi phía trước nghe mà chua đến ê răng, hồi xưa mình yêu đương có sến súa như vậy không nhỉ?
Hình như là có.
Về đến nhà, Nhuế Ngạn bắt anh ngồi yên trên sô pha không được nhúc nhích, sau đó ngồi xổm xuống bên người anh xoa bóp chân cho anh, thỉnh thoảng lại hỏi anh chỗ này có đau không, chỗ kia có đau không.
Triệu Khanh Nho bảo không có việc gì, nhưng Nhuế Ngạn vẫn chẳng yên lòng.
Trác Lương nhìn sườn mặt dịu dàng của cô, trong lòng mềm mại.
Xoa tóc cô, Trác Lương khẽ nói: “Ngạn Ngạn, em nuôi tóc dài đi, anh muốn chải đầu cho em.”
Nhuế Ngạn nửa quỳ bên người anh, cúi đầu rũ mắt, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp đùi anh, do dự một lúc mới mở miệng: “Chú Tiểu Trác, tình cảm em dành cho chú… Không biết là tình cảm gì, bác sĩ Lý nói rằng em lệ thuộc quá mức vào chú, bởi vì chú đã cứu em, cho nên em coi chú trở thành cọng rơm cứu mạng… Em…” Cô không muốn rời khỏi anh, vì thế luôn nỗ lực chứng minh đây không phải lệ thuộc mà là tình yêu, nhưng chính cô nàng lại không rõ cái gì là lệ thuộc cái gì là tình yêu.
Cuối cùng vẫn phải nhắc tới đề tài này, Trác Lương xoa xoa mày, đứng dậy ngồi xuống thảm với cô.
“Ngạn Ngạn, em cảm thấy yêu một người cần có lý do không?” Trác Lương hỏi cô.
“Không có ạ.” Giọng Nhuế Ngạn hơi khó chịu: “Phim truyền hình đều nói yêu một người không cần lí do.” Chính bởi vì vậy cô mới khó chịu, cô cảm thấy mình thích Trác Lương là có lý do, có rất nhiều rất nhiều lý do.
Trác Lương cười khẽ, xoa tóc cô: “Em biết tình yêu sét đánh không? Vì sao người ta sẽ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên?”
“Bởi vì thấy đối phương đẹp, phù hợp với thẩm mỹ của mình nên mới có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Trác Lương nói.
“Đây là tình yêu ư?”
“Đây là tình yêu.”
“Có lý do không?”
“Có lý do.”
Trác Lương tự hỏi tự đáp.
“Yêu một người thật sự không cần lý do sao? Yêu từ cái nhìn đầu tiên là bởi diện mạo, lâu ngày sinh tình là bởi trong quá trình sống chung thấy được đối phương lương thiện, thông minh, hào phóng, hiếu thuận…”
“Đây đều là lý do, Ngạn Ngạn, bây giờ em tùy tiện tìm một người hỏi họ vì sao sẽ lấy người chồng hiện tại, chắc chắn họ sẽ nói với em rằng “Bởi vì chồng tôi đối xử tốt với tôi”, đây có phải lý do không?”
“Là lý do.” Trác Lương nói.
Nhuế Ngạn nghe anh nói những lời này, càng nghe càng cảm thấy có lý.
“Vì sao bạch mã hoàng tử lại hôn công chúa Bạch Tuyết, bởi vì cô ấy xinh đẹp, vì sao công chúa Bạch Tuyết lại thích hoàng tử, bởi vì anh ta đẹp trai.”
“Không phải, bởi vì hoàng tử cứu cô ấy.” Rốt cuộc Nhuế Ngạn cũng tìm được cơ hội nói xen vào.
“Sai rồi.” Trác Lương nhìn cô, vẻ mặt như đang nói em thật ngây thơ: “Những chú lùn cũng cứu cô ấy, tại sao cô ấy lại không thích những chú lùn? Lại còn là bảy người, số lượng cũng chiếm ưu thế.”
Nhuế Ngạn: “……”
“Vì sao cô bé lọ lem lại thích hoàng tử?”
“Vì hoàng tử đẹp trai.” Nhuế Ngạn đã hiểu: “Lại có tiền.”
“Ừ.” Trác Lương hài lòng gật đầu: “Vậy vì sao em lại yêu anh?”
“Bởi vì chú…” Nhuế Ngạn ngửa đầu nhìn anh, khựng lại, bởi vì anh là ánh sáng của cô.
Trác Lương cũng không ép cô nói ra lý do, chỉ hỏi: “Giữa những mối tình xuất phát từ đẹp trai xinh gái, tình yêu của chúng ta đơn thuần và tốt đẹp biết bao, có phải không?”
Nhuế Ngạn ngủ thiếp đi trong lời Trác Lương kể, trước khi ngủ chỉ nhớ được một câu cuối cùng: “Ngạn Ngạn, cho dù có lý do thì sao, có những lý do không hề làm thay đổi bản chất tình yêu, mà còn khiến tình yêu càng thêm khắc cốt ghi tâm.”
Cô với Trác Lương, mỗi lần gặp nhau đều là sống còn, cũng coi như khắc cốt ghi tâm nhỉ!
Nhuế Ngạn lại nằm mơ, vẫn là giấc mơ Đường Tăng bị trói vào cột đang liên tục lải nhải, cánh môi lúc đóng lúc mở quyến rũ tâm trí cô, Nhuế Ngạn tiến lên lấp kín miệng anh, cô nhớ rõ lần trước sau khi lấp kín miệng anh thì anh sẽ thôi dong dài, nhưng lần này anh đột nhiên thoát được khỏi dây thừng, còn đè cô xuống mặt đất, cởi quần áo cô… Tay cũng luồn vào…
Sau Nhuế Ngạn tỉnh lại, mặt như rặng mây đỏ, đây là giấc mộng xuân đầu tiên trong cuộc đời cô, có đầu có đuôi có nội dung có vui sướng.
Nhuế Ngạn mở cửa phòng đi ra ngoài nhưng lại không nhìn thấy nam chính trong mơ, tìm một vòng mới thấy anh ở thư phòng.
Anh mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tay áo xắn đến khuỷu tay, ngón tay thon dài cầm bút lông viết chữ trên bàn đọc sách.
Khí chất của Trác Lương rất phức tạp, khi cứng rắn có thể đánh một lúc bảy tám người, dù sao cũng từng cầm súng, hơi lạnh trên người khắc vào trong xương cốt.
Song lúc lười biếng cũng thật lười biếng, nhìn ai cũng mang vẻ lười nhác, đôi mắt nheo lại khiến người ta có cảm giác khôn khéo.
Lúc lại nho nhã tinh thông cầm kỳ thi họa, mang cảm giác quen thuộc của một nhà nghệ thuật gia.
Trông thấy Nhuế Ngạn, Trác Lương cong môi cười: “Em dậy rồi à.”
Nhuế Ngạn gật đầu đi tới, nhìn sang thăm dò, ngạc nhiên với chữ của Trác Lương, nét bút rồng bay phượng múa, tám chữ Nho uốn lượn: Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại.
Tuy Nhuế Ngạn không hiểu thư pháp nhưng cũng cảm thấy nét chữ này không tầm thường.
Nhuế Ngạn lùi về phía sau một bước giơ điện thoại chụp Trác Lương.
Trác Lương nhận thấy động tác của cô, buông bút lông nhìn cô: “Em định chụp lén anh đấy à?”
Nhuế Ngạn không thèm để ý đến anh, cô chụp quang minh chính đại thế này cơ mà.
Trác Lương cũng cầm điện thoại lên tự chụp, còn tìm vài góc độ, nhưng chụp thế nào cũng chẳng hài lòng, cuối cùng dán tranh lên tường, nhờ Nhuế Ngạn soi sáng cho anh, sau đó mới chụp được một tấm ưng ý.
Nhuế Ngạn bỗng nhiên cảm thấy chú Tiểu Trác thật là tự kỷ!
Cô không biết Trác Lương đăng bức ảnh này lên Weibo, bởi vì Lưu Tô nói trên Weibo không thể quá low, phải vừa bí ẩn vừa gây tò mò, anh thử đăng bức ảnh thư pháp lên, chuẩn bị cho cuộc chiến vả mặt sau này.
Buổi sáng Nhuế Ngạn khá rảnh, trước đó fans tặng cô một chú bộ đội bằng bông siêu to, Nhuế Ngạn đã hẹn sẽ live stream cảm ơn họ.
Vì thế sau khi ăn sáng, Nhuế Ngạn trang điểm một lúc rồi đi dạo khắp nhà, cuối cùng chọn live stream trước quầy rượu, trước khi live stream còn đặt mấy bình rượu vang đỏ ở nơi dễ thấy.
Nhuế Ngạn giơ điện thoại chào hỏi.
Fans Nhuế tuy không nhiều nhưng khá mạnh, Nhuế Ngạn hàn huyên với fans tình hình gần đây, trả lời một số vấn đề, có một ít fan CP hỏi về Cao Tường, còn có một ít fans nghe phong thanh kỳ quay Cao Tường và Nhuế Ngạn không thể phát sóng, hỏi có thật hay không, Nhuế Ngạn đều coi như chưa phát hiện ra.
Trác Lương dựa vào khung cửa nhìn Nhuế Ngạn chuyện trò vui vẻ với fans, trên điện thoại là hàng loạt bình luận spam liên tục, Trác Lương nghĩ nghĩ, mắt sáng rực lên.
“Tôi xem mọi người hỏi gì nữa nào…” Nhuế Ngạn nhìn vào điện thoại, nghiêng đầu: “Mọi người spam nhanh quá làm tôi không kịp đọc…”
“Tôi đang giảm béo ư?” Nhuế Ngạn cười: “Không phải, gần đây tôi bận rộn đến tối tăm mặt mũi, chẳng rảnh để giảm béo đâu.”
“Quay phim truyền hình?” Nhuế Ngạn lắc đầu: “Tạm thời chưa có quyết định này, tôi thích làm MC, quay phim truyền hình không hợp với tôi, nhưng cũng xem như là cơ hội đi…”
“Em uống chút nước cho đỡ khát này.” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vọng vào, sau đó một bàn tay cầm cốc sứ màu trắng xuất hiện trước màn hình live stream.
Đôi tay kia có khớp xương rõ ràng, trắng trẻo thon dài, móng tay cắt sạch sẽ, không hề kém cạnh với chiếc cốc sứ màu trắng, ngược lại càng thêm đẹp.
Đó là tay của một người đàn ông.
Hết chương 42