Trác Lương thấy Nhuế Ngạn đi rồi lại quay lại thì thấy nghi ngờ, Nhuế Ngạn cũng không nhiều lời, chỉ nói kỳ thực tập của mình đã hết, sắp tới không phải đến đài truyền hình nữa.
Trác Lương học đại học ở trường quân đội, không có cái gọi là thực tập, nhưng cũng biết kỳ thực tập kết thúc chắc hẳn sẽ không tùy tiện như vậy.
Đêm qua còn làm việc đến rạng sáng, hôm nay lại dậy sớm đi làm, chưa được mấy tiếng đã trở về rồi nói kỳ thực tập kết thúc, thật sự rất kỳ lạ.
Nhưng Nhuế Ngạn cũng không vì chuyện này mà khó chịu, tâm trạng có vẻ không tệ, cô không muốn nói gì, Trác Lương cũng cũng chỉ làm như không biết.
Đối với chuyện nghỉ việc ở đài truyền hình, Nhuế Ngạn không quá để ý, công việc này do giáo sư Hạ giới thiệu cho cô, thầy coi trọng Nhuế Ngạn, cảm thấy Nhuế Ngạn thông minh hơn người, thế nên bằng lòng trao cơ hội cho Nhuế Ngạn, còn cảm giác lớn nhất của Nhuế Ngạn đối với công việc ở đài truyền hình đó là giúp cuộc sống của cô có mục tiêu.
Không thân không thích, không có áp lực cuộc sống, không có khát khao với tương lai, đôi khi, Nhuế Ngạn cũng chẳng biết bản thân mình tồn tại vì điều gì.
Hiện giờ việc đã không còn, có lẽ chỉ làm cuộc sống vốn đã nhạt nhẽo của cô lại mất thêm sắc thái mà thôi.
Chuyện khiến cô đau đầu lúc này chính là hai mươi vạn trong túi, số tiền đó đúng là củ khoai lang bỏng tay, cô không thể nhận, cần phải tìm được người đại diện của Ninh Điềm để trả lại cho anh ta.
Nhưng biết tìm như thế nào? Người ta là tiểu hoa đán nổi tiếng, cô chỉ là người bình thường, ở đài truyền hình còn có thể gặp, hiện tại không ở đài truyền hình, muốn gặp khó như lên trời.
Nghĩ đến đó, Nhuế Ngạn đang bóc hạt dẻ, đối với những món ngọt như thế này, Nhuế Ngạn cũng chẳng thích ăn, hai ba hạt còn được, nhiều thì ngấy đến sợ.
Nhuế Ngạn để hạt dẻ đã bóc vào một cái đĩa nhỏ,đưa cho Trác Lương: “Chú Tiểu Trác, chú ăn thử đi ạ.”
Đồ đã bóc ở ngay trong tay, không ăn thì thật không nể tình, Trác Lương chẳng chối từ, nhận đĩa cầm một hạt lên bỏ vào miệng.
“Thế nào ạ, chú thấy có ngon không?” Nhuế Ngạn nhìn anh với ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Một số việc nào đó suy nghĩ của mọi người luôn giống nhau, bạn cho họ thứ gì thì sẽ mong chờ người đó khen ngợi.
“Cũng được.” Trác Lương gật đầu, giọng điệu bình thản, không có gì thay đổi, nhưng lại cầm thêm một hạt bỏ vào miệng.
Nhuế Ngạn thấy anh liên tục ăn hạt dẻ trong đĩa, tâm trạng cũng trở lên vui vẻ hơn.
Không phải tới đài truyền hình, khoảng thời gian này chẳng có việc gì làm, Nhuế Ngạn định nhân dịp lúc nghỉ sẽ xuống bếp nâng cao tay nghề.
Lên Baidu tìm vài món phổ thông, buổi tối, Nhuế Ngạn nấu hai món dựa theo thực đơn.
Khi bưng lên bàn, Nhuế Ngạn rất đắc ý: “Chú Tiểu Trác, bắp cải xào tỏi, cà tím xào.”
Trác Lương nhìn cải trắng và cà tím xào trên bàn, chẳng khác trước là bao, mặt không đổi sắc, nhấc đũa ăn cơm.
Tuy bộ dáng không khác với cải trắng và cà tím xào trước đó, nhưng đổi tên, hương vị cũng được nâng tầm, đúng là ngon hơn nhiều, chỉ riêng món bắp cải xào tỏi dùng bắp cải để nấu này, thật ra đây là lần đầu tiên Trác Lương thấy.
“Trong nhà mình không có cải ngồng, cháu đành thay thế bằng bắp cải, đều là thức ăn mà, chắc là không khác mấy đâu ạ.” Nhuế Ngạn cũng cầm đũa gắp thức ăn vào miệng, thật ra cô căn bản không biết rau cải trong thực đơn là gì, ngay cả rau chân vịt với cây cải dầu cô còn không phân biệt được nữa là.
“Ừ, cháu thông minh lắm.” Trác Lương khen cô một câu.
Nhuế Ngạn vốn cảm thấy rất đắc ý, nghe được lời khen chẳng có ý khen này, thật sự không biết Trác Lương đang khen cô hay lại châm chọc, do dự một lát, nghiêm túc đáp lại: “Cảm ơn chú đã khích lệ ạ.”
“Khụ khụ.” Trác Lương tự dựng bị sặc, Nhuế Ngạn vội rót một cốc nước cho anh.
Ăn xong bữa tối, Nhuế Ngạn thấy Trác Lương vẫn còn hứng thú nên đề nghị đẩy anh đi dạo trong khu đô thị, từ lúc tới đến giờ, Trác Lương chưa từng ra khỏi cửa, Nhuế Ngạn cũng không dám đề nghị.
Không hề bất ngờ, Trác Lương lắc đầu từ chối.
Mắt thấy Trác Lương lại đi về phòng, Nhuế Ngạn giữ lấy tay cầm xe lăn: “Chưa đến giờ ngủ mà chú, chúng ta xem TV một lát đi.”
Trác Lương nhìn cô, ánh mắt Nhuế Ngạn trốn tránh, cô chỉ muốn cho anh có một số việc để làm, không phải ở một mình.
“Cháu bật TV đi.” Trác Lương thấy cô đứng bất động, nói một câu.
Nhuế Ngạn vội vàng tìm điều khiển bật TV.
Xem TV là một việc nhàm chán, đặc biệt là hai người không quá thân quen ngồi bên nhau xem TV thì càng chán.
“Chú Tiểu Trác, chú thích xem chương trình gì ạ?”
“Gì cũng được.”
“Tin tức, kênh quân sự, phim truyền hình, hay là gameshow ạ?”
“Tùy cháu.”
Nhuế Ngạn nhớ tới bình thường khi ăn cơm với Ngải Tiểu Á, Ngải Tiểu Á hỏi cô muốn ăn gì, cô chỉ cần nói “Tùy cậu, gì cũng được”, Ngải Tiểu Á sẽ nổi điên, bóp cổ cô lắc lắc cảnh cáo: “Nhuế Ngạn, nếu cậu còn nói gì tùy ý tớ, tớ tùy ý cũng không phải là người.”
Đương nhiên Nhuế Ngạn không thể học theo Ngải Tiểu Á, cô cầm đệm đặt trên sàn nhà, ngồi xuống, dựa lưng vào sô pha, cầm điều khiển dò kênh, sau đó lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Trác Lương, hy vọng có thể biết được chương trình anh thích từ nét mặt.
Nhưng Trác Lương nói xem TV đúng là đang “xem TV”, đôi mắt dán vào TV, nhưng tâm tư không biết đã đặt ở đâu.
Nhuế Ngạn đành phải bỏ cuộc, tìm bừa một kênh chiếu gameshow, gameshow này không hẳn là hay, được cái tốt là nhiều người, náo nhiệt, giống như trong nhà có thêm năm sáu thành viên, cũng giảm bớt bầu không khí xấu hổ giữa họ.
“Chú Tiểu Trác, hai ngày nữa là đến Tết Trung Thu rồi, chú có định làm gì không ạ?” Năm nay, kỳ nghỉ mười lăm tháng tám và mồng một tháng mười trùng nhau, được nghỉ thành mười một ngày.
“Chú vẫn như mọi khi thôi, chẳng có gì thú vị.” Trác Lương nhàn nhạt nói.
“À.” Nhuế Ngạn thất vọng lên tiếng, hai chân cuộn lên, cằm gác trên đầu gối, mắt không có tiêu cự nhìn vào TV, “Đúng vậy, đúng là không có gì thú vị, người Trung Quốc luôn thích những ngày hội vô vị này, những khẩu hiệu gia đình đoàn viên còn không hấp dẫn bằng nghỉ phép với ba tháng tiền lương.”
“Ừ.” Trác Lương xem TV, lười nhác đáp một câu, chẳng bận tâm.
“Cháu cũng có rất nhiều năm không ăn Tết Trung Thu rồi.” Nhuế Ngạn rũ mắt, “Nhưng bánh Trung Thu nhân thập cẩm thật khó ăn.”
Trong trí nhớ, ăn bánh Trung Thu có nghĩa là đón Tết Trung Thu, bà nội sẽ làm cho cô một cái bánh nhân thập cẩm.
Một hộp bánh Trung Thu có vài vị, anh họ nhà bác cả thích ăn tất cả các vị, chỉ trừ nhân thập cẩm.
Sau này, lớn hơn một chút, Nhuế Ngạn mới biết được, hoá ra ý nghĩa của Tết Trung Thu không phải là ăn bánh mà có ngụ ý là gia đình đoàn viên.
Song Nhuế Ngạn chẳng có mấy ký ức về một bữa cơm gia đình đoàn tụ.
TV chiếu đến cảnh khách mời thua cuộc, từng tiếng cười to vang khắp cả căn phòng.
Trác Lương nghiêng đầu nhìn thoáng qua người ngồi cuộn tròn dưới đất bên cạnh, cô đang xem TV, cười ha ha theo TV, dường như những lời vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra.
Hai ngày sau đó, Nhuế Ngạn không ra khỏi cửa, ở nhà nghiên cứu nấu nướng.
Trước đây Nhuế Ngạn không thích nấu cơm, bất kể ngon hay không, trên bàn cơm cũng chỉ có một mình cô, trong nhà rất yên tĩnh, thức ăn không mùi không vị, ăn một mình chẳng ngon, phần lớn kết quả cuối cùng là đổ vào thùng rác.
Mà hiện tại, cô đột nhiên phát hiện ra nấu cơm thật sự rất thú vị.
Trong quá trình nấu cơm có thể tĩnh tâm, cả người tập trung vào một việc, có mục tiêu, mong chờ kết quả, quan trọng hơn là còn có người đang chờ ăn.
Chỉ có duy nhất một điều chưa hoàn hảo là người ăn, cho dù cô có làm gì, anh đều nói “Khá ngon”, “không tồi”, sau đó ăn sạch thức ăn, căn bản không thể biết được tay nghề của mình có tiến bộ hay không.
Mỗi ngày Nhuế Ngạn đều sẽ hỏi Trác Lương có muốn ra ngoài không, tới ngày thứ ba, không biết Trác Lương đột nhiên nghĩ thông, hay bị Nhuế Ngạn hỏi đến phát phiền, anh đồng ý.
Lúc ấy Nhuế Ngạn còn sửng sốt một lúc, sau khi phản ứng lại, cô nhanh chóng đẩy Trác Lương ra ngoài, vẻ mặt chỉ thiếu điều viết ra bốn chữ “Sợ anh đổi ý”.
Khương Yển là một thành phố biển, đầu mười tháng, thời tiết chớm lạnh, chiều tối, mặc một chiếc áo khoác mỏng đi dạo bên ngoài thật sự rất tuyệt.
Vườn hoa nhỏ của khu đô thị vừa khéo đối diện với căn hộ của Nhuế Ngạn, bình thường người ra đây rất nhiều, nhất là những cụ già nhàn rỗi, dậy sớm đến đây rèn luyện, buổi tối dẫn trẻ con đến chạy nhảy, người lớn tụ tập thảo luận về việc trong nhà.
Thời gian dài, khó tránh khỏi sẽ nói vài câu nhà này sao không có ai ở hay gì đó, thế nên nhà có người vào ở, mọi người đều tò mò.
Bình thường mọi người chỉ nhìn thấy trong nhà có người, nhưng chưa từng thấy có ai ra vào, cho nên, đương Nhuế Ngạn đẩy Trác Lương đi ra, họ đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Nhất là Trác Lương còn trẻ như vậy đã phải ngồi xe lăn, diện mạo lại vô cùng xuất chúng, càng thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhuế Ngạn vừa đẩy Trác Lương ra đã hối hận, những ánh mắt kia hoặc tò mò, hoặc tìm tòi nghiên cứu, hoặc nghi ngờ, hoặc đồng tình, còn có tiếng xì xào bàn tán, tất cả như một cây kim đâm vào ngực cô, đau nhói.
Bàn tay đang nắm tay vịn xe lăn của Nhuế Ngạn đột nhiên siết chặt, đẩy Trác Lương quay về nhà, cô hối hận vì đã dẫn anh ra.
Trác Lương lại nhẹ nhàng vỗ vỗ cổ tay cô: “Chẳng phải cháu bảo muốn đi ra ngoài ư? Sao lại trở về?”
“… Trời hơi lạnh, chúng ta về nhà thôi ạ, chẳng may bị cảm thì mệt lắm ạ.” Cảm xúc của Nhuế Ngạn nháy mắt rơi xuống đáy vực.
Sống chung hơn nửa tháng, Trác Lương cũng gần hiểu rõ tính tình Nhuế Ngạn, từ trước đến nay cô nhóc này không hề biết che giấu cảm xúc, chỉ cần dính đến chuyện của anh, cô sẽ dựng lông lên như vậy.
“Cháu lại đây.” Trác Lương nói.
Nhuế Ngạn cúi đầu đi tới trước xe lăn, ngồi xổm xuống.
Trác Lương nhìn cô, lại nghĩ tới con lười quấn trên cây, cả người tràn ngập hai chữ “Tủi thân”.
Trác Lương giơ tay cốc đầu cô, khóe miệng cong lên, trong giọng nói thoáng vẻ bất đắc dĩ: “Cháu đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao vẫn còn trẻ con như thế.” Anh còn chưa cảm thấy gì mà cô đã hờn dỗi trước rồi.
Nhuế Ngạn biết anh đã nhìn thấu cô, thoáng quẫn bách, khẽ nói thầm một câu: “Cháu gọi chú là chú mà, chẳng lẽ không phải trẻ con ạ.”
Trác Lang nghe thấy câu này, trong cổ họng tràn ra một tiếng cười khẽ.
Đây là lần đầu tiên Nhuế Ngạn nghe thấy Trác Lương cười, trong tiếng khàn khàn thấp thoáng sự vui sướng khó thể che giấu, Nhuế Ngạn bỗng nhiên cảm thấy bản thân vừa rồi thật giống một đứa ngốc, ngượng ngùng nở nụ cười với anh.
“Ừ, cháu nói đúng, nếu cháu đã gọi chú là chú, trước mặt chú cháu vĩnh viễn là một đứa trẻ.” Trác Lương lại giơ tay xoa tóc cô, “Đi thôi, ra ngoài đi dạo nào.”
Hết chương 12