Thấy Cố Thanh Hà từ trong nhà đi ra, Phó Nhi Thương đi từ trong góc ra, định xông lên nói chuyện với Cố Thanh Hà nhưng lại có một người đàn ông khác đi ra từ trong nhà khiến Phó Nhi Thương vừa bước chân lên liền cứng đờ cả người ra đó.
“Thanh Hà, chó con hôm nay ngoan chứ?”
Cố Thanh Hà cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào chú chó con trước mặt mình, nhưng cùng lúc đó người đàn ông kia cũng cúi xuống bên cạnh Cố Thanh Hà, cùng cô trêu đùa với chú chó kia.
“Ngoan nhé! Anh xem, hôm nay chó con đều ăn hết thức ăn rồi này!”
“Ừm, ngoan lắm! Chó con thật giống với Thanh Hà, đều ngày càng ngoan rồi nè.”
Người đàn ông giơ tay ra xoa đầu Cố Thanh Hà một cách đầy yêu thương.
Lúc này Phó Nhi Thương mới nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông kia, không phải ai khác mà chính là Lục Minh Dân!
Hai tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm.
Trước giờ Phó Nhi Thương đều không ngờ rằng tên Lục Minh Dân này lại giấu mình, đem Cố Thanh Hà giấu đến đây!
Không ngờ là tro cốt mà anh trông thấy ở nghĩa trang của Cố Thanh Hà hóa ra đều là do Lục Minh Dân hắn bịa ra!
Nghĩ đến đây, nghĩ đến bao nhiêu ngày tháng đã qua Lục Minh Dân đều ở bên Cố Thanh Hà, Phó Nhi Thương nắm chặt nắm đấm lại, hận không thể lập tức tự tay bóp chết tên Lục Minh Dân trước mặt kia đi!
Chỉ là, Phó Nhi Thương định lên chất vẫn nhưng lại ý thức được mà co người lại.
Nếu nói là Lục Minh Dân cố ý giấu tin tức của Cố Thanh Hà nhưng còn về Cố Thanh Hà không phải không biết tung tích của anh, biệt thự của anh, chỗ anh làm việc nhưng tại sao bao lâu nay Cố Thanh Hà lại không đến tìm anh chứ?
Lẽ nào Cố Thanh Hà trước giờ thực ra luôn trốn tránh anh hay sao?
Giây phút đó, trong lòng Phó Nhi Thương liền mất hết sức lực.
Anh lại lùi lại một bước, cả người bắt đầu do dự.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không nên đánh rắn động cỏ thì tốt hơn, cho dù Cố Thanh Hà có muốn gặp mình hay không, nếu giờ đi tìm Lục Minh Dân để chất vấn nhỡ làm kinh động đến Lục Minh Dân khiến anh ta lại đem giấu Cố Thanh Hà đi, rồi đến lúc đó anh muốn đi tìm Cố Thanh Hà cũng khó.
Phó Nhi Thương bây giờ không còn có thể mạo hiểm nữa rồi.
Cuối cùng, Phó Nhi Thương vẫn quyết định yên lặng quan sát trước đã.
Đến lúc chiều Lục Minh Dân phải ra ngoài một chuyến, anh ta đeo balo đứng trước cửa vẫy tay với Cố Thanh Hà.
Đợi đến lúc hình bóng Lục Minh Dân dần dần biến mất, Cố Thanh Hà mới quay người định đi vào nhà nhưng lúc quay người ấy thì bỗng nhiên Phó Nhi Thương xuất hiện trước mặt cô.
Trong phút chốc, hai con người bốn mắt nhìn nhau, không ai nói câu nào.
Không khí trầm lặng, cũng không biết phải bao lâu sau, cuối cùng vẫn là Phó Nhi Thương phấn khích lao lên trước mặt Cố Thanh Hà.
Không nói gì mà trực tiếp giơ tay ra ôm chặt Cố Thanh Hà vào trong lòng mình.
“Thanh Hà, tôi rất nhớ em! Sao nhiều ngày như vậy mà em cứ trốn tránh tôi vậy chứ! Tôi nhớ em, tôi thật sự rất nhớ em!”
Còn Cố Thanh Hà bị Phó Nhi Thương ôm chặt trong lòng lại chẳng có phản ứng gì.
Điều này thực sự khiến Phó Nhi Thương cảm thấy hơi bất ngờ.
“Thanh Hà? Em sao vậy?”
Phó Nhi Thương chỉ thấy có gì đó không bình thường, giơ tay ra đỡ Cố Thanh Hà trong lòng mình ra, ánh mắt thăm dò trong mắt Cố Thanh Hà.
Chỉ thấy Cố Thanh Hà trước mặt thần sắc vẫn bình thường, hoài nghi mà nhìn Phó Nhi Thương trước mặt, ánh mắt đó cứ như kiểu Phó Nhi Thương là một người lạ hoàn toàn không quen biết vậy.
“Anh… là ai? Tại sao lại… biết tên tôi chứ?”
“Gì cơ?”
Lúc Phó Nhi Thương nghe thấy câu nói của Cố Thanh Hà cứ như tiếng sét đánh ngang tai vậy.
“Thanh Hà… Em… Em đang nói… gì vậy?”
Cố Thanh Hà lúc này mới có chút phản ứng, cô bắt đầu giãy giụa trong lòng Phó Nhi Thương.
“Anh này, phiền anh buông tôi ra! Anh buông tôi ra!”
Phó Nhi Thương ngẩn người ra, dưới sự phản kháng của Cố Thanh Hà, Phó Nhi Thương rất nhanh đã thả tay ra, lặng lẽ nhìn Cố Thanh Hà trước mặt.
“Anh à, tôi không quen anh, mong anh đừng quấy rầy tôi.”
Biểu cảm của Cố Thanh Hà trông có chút tức giận, cô đẩy tay Phó Nhi Thương ra, quay người định đi vào trong nhà.
“Thanh Hà, tôi không cho phép em đi!”
Phó Nhi Thương vê nắm đấm, sải bước đuổi theo, giơ tay ra kéo cổ tay Cố Thanh Hà lại.
“Thanh Hà, tôi biết em vẫn còn giận tôi, chuyện trước kia là tôi không đúng, em tha thứ cho tôi đi, từ nay trở đi tôi sẽ cố gắng bù đắp sai lầm của mình. Em quay về bên cạnh tôi để tôi có thể bù đắp cho em đi được không?”
Lúc này, Cố Thanh Hà nhìn ánh mắt người đàn ông trước mặt lại càng thấy kì lạ.
“Ý anh là… anh… biết quá khứ của tôi?”
“Phải…”
Phó Nhi Thương không tin được mà nhìn Cố Thanh Hà trước mặt.
Anh và Cố Thanh Hà ở bên nhau lâu như vậy, không thể nào không nhận ra biểu cảm ngôn ngữ của Cố Thanh Hà được, Cố Thanh Hà lúc này trông chẳng có tí nào giống như đang giả vờ không biết mình cả.
“Tôi nói thật với anh vậy.”