Quả nhiên, khi Trần Từ Liên thấy cảnh tượng căn nhà của mình thì rất sốc. Từ bên ngoài đã thấy nó có gì sai sai rồi. Đi vào trong thì không phải mấy ngọn nến thì cũng là cánh hoa hồng rải khắp nhà.
Mà mấy thứ này người giúp việc không những không dọn mà còn ra sức giúp đỡ cậu. Từ khâu lựa chọn bố cục cho đến trang trí căn nhà.
Trần Từ Liên cũng bất lực trước sự bất ngờ này của cậu dành cho anh. Thật sự muốn đăng xuất khỏi trái đất để cho đỡ quê.
- Thế nào? Anh thích không?
Thẩm Quân Ngọc mặc một bộ đồ tắm mỏng bước ra đến chỗ của anh. Hai người đứng sát nhau đến nỗi, chỉ còn một xăng ti mét nữa là chạm vào nhau luôn rồi.
- Cậu ăn mặc thế này là có ý gì đây? Định dụ dỗ tôi sao?
Bộ đồ trên người cậu không phải tự nhiên mà có được đâu. Là đồ của hệ thống cung cấp, có tác dụng gì thì chưa rõ. Nhưng, hệ thống cho cậu mặc cái áo này cũng chính là có chủ đích đấy nhé! Không phải kiểu đồ tài trợ đâu, mà cho dù là đồ tài trợ thì nhất định cậu phải có cái gì đó thì người ta mới đầu tư chứ.
- Anh nói xem!
Tại chiều cao không cho phép. Thẩm Quân Ngọc lại muốn ghé bên tai bên tai anh nói nên chỉ đành ôm người mà nhón chân lên.
Lúc này, anh khựng lại một chút rồi cười nhẹ một cái. Quả nhiên hai người này có vấn đề.
Đến cả mấy người giúp việc còn đứng đó mà hai người lo tán nhau nên quên mất. Thôi cứ xem họ như là khí vậy đi.
- Được rồi! Không trêu anh nữa
- Tôi đến đây là có việc muốn nói. Anh có thể không nghe.
Gương mặt Thẩm Quân Ngọc bỗng trở nên nghiêm túc. Cậu dùng hết can đảm để đọc đúng thoại của mình.
- Tôi thích anh! Cực kỳ thích anh!
Trần Từ Mạc nhìn cậu một lúc lâu rồi cảm thấy lời tỏ tình này cũng quá là thú vị rồi. Cái anh cảm thấy buồn cười nhất ở đây là cậu rõ là đang tỏ tình nhưng lại bày ra cái bộ mặt như đưa đám đó.
- Tôi nghiêm túc đó! Anh còn không mau yêu tôi đi.
Tưởng chừng như là ngon ăn rồi! Anh tiến lại gần cậu rồi nhìn cậu một lúc lâu.
- Trả lời nhanh lên đi! - Thẩm Quân Ngọc gấp gáp.
[Ting! Hảo cảm bây giờ là +35]
[Kí chủ cần tiếp tục cố gắng]
Cậu bày trò như thế này rồi mà độ hảo cảm cũng không chịu tăng lên 50 đi. Mất công coi hết từ phim này sang phim khác chỉ để kiếm kinh nghiệm tỏ tình.
Trần Từ Liên cười nhẹ rồi cốc đầu cậu một cái rõ đau. Không phải không thích sao, tự nhiên làm như thế làm cậu có chút ngộ nhận a~
- Trong vòng hai mươi phút mà không dọn dẹp sạch sẽ thì đừng bao giờ gặp tôi nữa. Kể cả chú Thẩm kêu tôi gặp cậu thì tôi cũng sẽ không gặp.
- Cái gì? Hai mươi phút sao? Anh có bị mù về thời gian không vậy! Dọn dẹp cả căn nhà này có khi còn phải mất cả ngày đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!