Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chỉ Làm Nũng Với Anh

Edit by Shmily

-----------------------------

Mấy ngày quân huấn này vượt qua vô cùng gian nan, nhiệm vụ huấn luyện mỗi ngày ngày một nặng, đội 8 còn gặp phải một huấn luyện viên vừa khó tính vừa nghiêm khắc, dùng đủ cách để tra tấn bọn họ.

Trong đó, Mãn Nhập Mộng với Trương Vi Vi là hai người đứng mũi chịu sào, thỉnh thoảng có một chút sai lầm nhỏ sẽ bị bắt đi phạt đứng cùng nhau, huấn luyện viên nói một cách mỹ miều thì đó là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, còn thường xuyên ưỡn ngực ngẩng đầu thao thao bất tuyệt với hai người: "Giữa bạn học với nhau, phải đoàn kết."

Mãn Nhập Mộng thật ra rất nghe lời, nhưng Trương Vi Vi căn bản không bỏ trong lòng, ngược lại còn bởi vì mỗi ngày đều bị phạt mà đối với Mãn Nhập Mộng càng thêm ghi hận trong lòng.

Mà Lục Kiêu Hà cơ hồ là mỗi ngày đều sẽ tới đón Mãn Nhập Mộng tan học, thay đổi đủ kiểu đưa cô đi ăn các đồ ăn ngon, người khác học quân huấn chỉ hận không thể khiến mình sinh bệnh, cô lại mỗi ngày đều vô cùng cao hứng, thường xuyên đi theo sau Lục Kiêu Hà, chớp một đôi mắt to, chờ mong hỏi: "Tiểu Lục gia, hôm nay ăn gì thế?"

Lục Kiêu Hà nhìn cô như vậy, trong lòng chính là nghĩ, ăn em đấy.

Anh châm một điếu thuốc không nói, chuyện này chỉ còn là sớm hay muộn mà thôi, hiện tại nuôi bé con này còn không phải là tính toán cho chuyện sau này hay sao.

Lục Kiêu Hà nhướng mày, bé con?

Anh nhìn cô gái đang ăn kem trước mặt, sóng mắt tạo nên một tia ý cười, cố tình đè thấp thanh âm, khàn khàn mà mềm nhẹ phát ra hai chữ từ trong miệng, "Bé con."

Mãn Nhập Mộng không đáp, Lục Kiêu Hà nhíu mày, dựa vào bên cạnh, cánh tay lười nhác nâng lên, nhéo lấy cái cằm của cô xoay về phía mình, cô gái nhỏ ăn cái gì cũng không cẩn thận, khóe miệng dính chút kem, anh lau một cái, còn không quên trở lại đề tài ban đầu: "Tại sao không trả lời anh?"

"Hử?"

Cô ngốc ngốc: "Anh gọi em?"

Hôm nay thời tiết có chút tối tăm, mặt trời không quá gắt, gió rất lớn, từng đợt từng đợt thổi qua, làm cho lúc nói chuyện cô phải hơi nheo mắt lại, trong mắt là khuôn mặt chây lười của Lục Kiêu Hà.

Anh ừ một tiếng, ngón tay đột nhiên xoa năn cánh môi cô, nơi cọ qua nóng bỏng dị thường.

Mãn Nhập Mộng không tránh được, bộ dáng ngu ngơ, có nề nếp nói: "Em là Mãn Mãn, không phải bé con."

Lại nữa, bộ dáng vừa ngốc vừa ngây thơ này, nhưng cố tình, con mẹ nó đáng yêu...

Tay Lục Kiêu Hà dừng một chút, híp mắt nhìn cô chằm chằm, liếm môi cười nhạt: "Sau này chỉ anh được gọi, người khác không thể gọi."

Trong lòng Mãn Nhập Mộng vẫn còn nhớ thương cái kem chưa ăn được bao nhiêu của mình, không hiểu rõ tại sao Lục Kiêu Hà phải đặt cái tên mới cho mình, nhíu mày: "Tại sao? Em có tên, huống hồ gọi là bé con chẳng dễ nghe chút nào."

"Dễ nghe." Anh đáp rất lười nhác, rốt cuộc ở giây phút giãy giụa cuối cùng của Mãn Nhập Mộng mới thả tay ra, đầu ngón tay tựa hồ còn sót lại nhiệt đồ ngọt mềm của cô, ngón tay anh vân vê, ý nghĩ muốn chạm vào cô thật sự càng ngày càng lợi hại, chỉ sợ lâu thêm một chút sẽ không khống chế được.

Mãn Nhập Mộng cắn một miếng kem, rũ mi: "Không dễ nghe."

Vừa dứt lời, một hơi thở mát lạnh tới gần, đối phương dán vào vành tai cô, lúc nói chuyện phun ra nhiệt khí khiến thân thể cô hơi cứng lại: "Anh nói dễ nghe là dễ nghe, ngoan."

Tựa như là sợ cô không đồng ý, Lục Kiêu Hà lại từ bên cạnh cầm tới cái túi đựng bánh kem nhỏ đưa qua, bánh kem thủ công xinh đẹp tinh xảo, bên trên còn vẽ một con thiên nga, Mãn Nhập Mộng đưa mắt dò hỏi: "Cho em?"

Anh chống đầu gõ một chút, ánh mắt liếc về phía thiên nga trắng trong hồ thiên nga: "Không phải muốn nếm thử xem thịt nó có ngon không hay sao, cầm."

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*.

*Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn

Bé con thì bé con...

Mãn Nhập Mộng nhận lấy bánh kem: "Cảm ơn tiểu Lục gia."

Lục Kiêu Hà hứng thú, trầm thấp kêu: "Bé con."

"... Dạ."

"Bé con."

"Hửm?"

Dừng một lát, thanh âm lười nhác của thiếu niên lại vang lên, còn có chút nhu: "Bé con."

Mãn Nhập Mộng nâng mắt, chân thành nói: "Tiểu Lục gia, em không phải chó..."

Anh bị chọc cười, duỗi tay túm chặt áo trước ngực cô đột nhiên kéo qua, cô gái nhỏ không đoán trước được chiêu này của anh, thân thể không chịu khống chế lao qua, suýt chút nữa hai khuôn mặt đã đâm vào nhau, cũng may Mãn Nhập Mộng kịp thời ổn định, nguy hiểm thật!

Thiếu niên tựa hồ không cảm thấy có cái gì, ngón tay thon dài xoa xoa mặt cô, lười biếng cong môi: "Sao gần đây càng ngày càng thấy em đáng yêu vậy?"

Lời này nói thế nào cũng khiến các cô gái nhỏ mặt đỏ tim đập, huống chi còn ở trong tình huống như thế này, dưới khoảng cách gần như vậy, nhưng Mãn Nhập Mộng lại biểu hiện rất bình tĩnh: "Em vẫn luôn đáng yêu mà, sao bây giờ anh mới phát hiện ra."

Lúc cô nói chuyện đã ngồi ngay ngắn, sửa sang lại quần áo với đầu tóc một chút: "Em phải tới sân huấn luyện rồi, tạm biệt tiểu Lục gia."

Trước khi đi còn không quên thu xếp ổn thỏa cho bánh kem nhỏ của mình, trịnh trọng giao nó cho Lục Kiêu Hà: "Giúp em trông nó nhé, không được ăn vụng đâu đấy."

Mãn Nhập Mộng đi xa, Lục Kiêu Hà nhìn bóng dáng cô, đầu lưỡi nhẹ chống lên hàm trên, lại thấp giọng nỉ non lần nữa: Bé con...

Ừm, là bạn học nhỏ đáng yêu của anh.

***

Quân huấn ngày thứ sáu, Vĩnh Chiết rốt cuộc cũng nghênh đón một cơn mưa to tầm tã, nước mưa như rửa cả bầu trời, gió to bão lớn, thời tiết ác liệt như vậy không có cách nào tiếp tục huấn luyện nữa, Nam Khánh thông báo nghỉ một ngày.

Lúc quân huấn diễn ra, Mãn Nhập Vẫn vẫn bảo trì thói quen cũ hai ngày một bức tranh, bài tập lâu dài không thể gác lại dễ dàng, hôm nay trận mưa vừa phải, vườn hoa nhà họ Lục lại khôi phục sức sống, cô vác dụng cụ vẽ tranh trên lưng, Hứa Lam giúp cô cầm thuốc màu, hai người chuẩn bị tới vườn hoa vẽ vật thực.

Ở trong đình vẽ hơn một tiếng, hầu gái dẫn một vị khách tới đây, đối phương vừa thấy cô liền vui vẻ chạy tới: "Mãn Mãn."

Mãn Nhập Mộng dừng bút vẽ, giương mắt: "Tiếu học tỷ?"

"Ừ." Tiếu Hạ đứng ở bên người cô, cúi đầu nhìn bức vẽ chưa hoàn thành trên giá, trên giấy Tuyên Thành rõ ràng là một vườn hoa lộng lẫy hoa lệ, phía xa xa là mấy ngọn núi, trên núi có mấy cái cây cao, đứng sừng sững hiên ngang, đón lấy những giọt mưa tí tách từ bầu trời chảy xuống.

Mãn Nhập Mộng chỉ mới phác họa, thế mà đã có thể khiến người ta kinh diễm như vậy, Tiếu Hạ nhịn không được tán thưởng: "Em thật là lợi hại, chị nghe nói em có tham gia giải đấu mỹ thuật quốc tế kia đúng không? Có kết quả chưa?"

"Hai ngày nữa mới có." Mãn Nhập Mộng pha màu, tô màu cho cánh hoa: "Học tỷ tìm em có chuyện gì sao?"

"Có chứ." Nhớ tới vấn đề chính, Tiếu Hạ đoạt lấy bút vẽ của Mãn Nhập Mộng: "Hôm nay được nghỉ, chúng ta tới trường tham quan đi, đưa em đi làm quen hoàn cảnh xung quanh trường một chút."

"Nhưng mà em còn chưa vẽ xong."

"Ai nha không sao hết, em lợi hại như vậy, chỉ còn mỗi việc tô màu thôi mà, chỉ một bữa cơm là sẽ xong ngay thôi."

Nói xong liền kéo cô đi ra ngoài, Mãn Nhập Mộng lại hỏi: "Hôm nay chị không có tiết sao?"



Tiếu Hạ thần bí cười cười: "Đương nhiên là có, bất quá cần em yểm hộ giúp chị một chút, hôm nay chị trốn học ra đây đưa em đi chơi đấy, em có đi không?"

"Học tỷ, trốn học không tốt." Mãn Nhập Mộng chân thành, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Tiếu Hạ gõ đầu cô: "Được rồi, dong dài lằng nhằng, thật sự không biết học trưởng Lục chịu đựng em như thế nào nữa."

Mãn Nhập Mộng bị cô ấy nửa túm nửa kéo lên xe Lục gia, dọc đường đi còn nhiều chuyện hỏi thăm chuyện của cô với Lục Kiêu Hà, vừa mới bắt đầu liền hỏi hai người có quan hệ gì? Câu thứ hai lại là có phải hai người đang yêu đương không?

Mãn Nhập Mộng nhíu mày: "Cái lời đồn này từ đâu truyền ra thế, quan hệ giữa em với tiểu Lục gia rất bình thường."

Quả thực là bộ dáng của bà cụ non bảo thủ lại cổ hủ, vừa nói vừa căm giận phồng má, Tiếu Hạ bị cô chọc cười, chọc chọc mặt cô: "Không ai đồn hết, kỳ thật chị đều biết trưa nào em cũng chạy ra đằng sau trường học cả."

"A." Vẻ mặt Mãn Nhập Mộng bình tĩnh: "Tiểu Lục gia nói đưa đồ ăn cho em, mới đầu em đồng ý, sau đó bảo anh ấy đừng đưa nữa, anh ấy liền bắt đầu tức giận, cũng không cho em đi, em không có cách nào liền phải đồng ý mỗi ngày đều phải gặp mặt anh ấy. Kỳ thật đồ ăn anh ấy mang tới ăn ngon hơn đồ ăn trong nhà ăn nhiều."

"Học trưởng Lục đối xử với em cũng thật tốt."

Mãn Nhập Mộng không để bụng: "Anh ấy như là anh trai em mà, đương nhiên là đối xử với em rất tốt rồi."

Tiếu Hạ nhướng mày, cũng không có nói chuyện.

Đến đại học Nam Khánh, bên trong sân trường rất an tĩnh, có lẽ là bởi vì thiếu đi những tiếng hô khẩu hiệu rung trời của các tân sinh viên, hoặc là do các sinh viên khác đều đang đi học, ở trong sân trường khó khăn lắm mới nhìn thấy được một bóng người, huống chi bây giờ trời còn đang mưa, người đi ra ngoài lại càng ít hơn.

Tiếu Hạ lấy một cái ô từ trong xe ra, lôi kéo Mãn Nhập Mộng đứng sát vào nhau, hai người đi về phía nhà ăn, nói là muốn no bụng trước rồi mới bắt đầu chuyến du ngoạn ngày hôm nay.

Người trong nhà ăn cũng ít, Tiếu Hạ gọi một bát bún, Mãn Nhập Mộng gọi một phần lẩu cay, Tiếu Hạ trêu ghẹo cô nói: "Em đúng là có một tình yêu sâu sắc với lẩu cay ha."

Mãn Nhập Mộng gật gật đầu, cắn một miếng thịt viên, mồm miệng có chút mơ hồ không rõ: "Ăn ngon lắm."

***

Ăn cơm xong, Tiếu Hạ cao hứng phấn chấn kéo cô đi về phía khu dạy học, kỳ thật Mãn Nhập Mộng không có bao nhiêu hứng thú, gần đây còn vừa mới mưa to một trận, không thể đi tới những nơi khác, tới tới lui lui cũng chỉ có thể di chuyển xung quanh khu dạy học, hơn nữa cô vẫn còn nhớ thương tới bức tranh phong cảnh chưa vẽ xong kia nữa.

Nhưng cũng không thể làm Tiếu Hạ mất hứng, rốt cuộc thì cũng là cô ấy trốn học ra đây chơi với mình, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau Tiếu Hạ.

Đang đi thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Lục Kiêu Hà, hỏi: Đang ở nhà sao?

Mãn Nhập Mộng đáp: Tiếu học tỷ đưa em tới trường đi dạo.

Nhìn thấy tin nhắn này, Lục thiếu gia hơi hơi nhíu mày: Ăn cơm chưa?

Lần này phải rất lâu sau mới có câu trả lời, chỉ có hai chữ vô cùng đơn giản: Ăn rồi.

Thẳng đến lúc chuông tan học reo lên, Lục Kiêu Hà vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, Đinh Khải Trạch khép sách giáo khoa lại, bút máy kẹp vào bên tai, nghiêng đầu qua đây, thấy dòng ghi chú trên điện thoại của Lục Kiêu Hà, nhướng mày: "Bé con? Ai là bé con?"

Cái biệt danh sến sẩm này, Đinh thiếu cực kỳ khinh thường: "Không phải là em gái Tiểu Mãn đó chứ?"

Nghĩ như vậy cũng đúng, hắn móc điện thoại ra: "Cho em số với, em cũng muốn thêm WeChat của em ấy."

Lục Kiêu Hà thu điện thoại lại lạnh lùng liếc hắn một cái, đồng tử màu hổ phách, đáy mắt hiện lên tối tăm nặng nề, khiến người xem sởn tóc gáy, Đinh Khải Trạch rụt rụt cổ: "Gì thế?"

Lục Kiêu Hà đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, bộ dáng âm lãnh đáng sợ tới mức khiến người ta né xa ba bước.

Nhóc con trí nhớ ngắn này, cô hình như đã quên là hôm nay đã đồng ý ở chung với anh rồi thì phải.

Mà bạn học Mãn Nhập Mộng đang tham quan phòng triển lãm của trường với Tiếu Hạ, rốt cuộc cũng nhớ tới chuyện lúc sáng.

Lục Kiêu Hà ước chừng là gõ cửa phòng cô khoảng 9 giờ sáng, lúc Mãn Nhập Mộng ra mở cửa thì đang trộn màu dở, trên mặt với tay đều dính một chút, thoạt nhìn có chút ngốc.



Theo lý thuyết thì người học vẽ nhiều năm như vậy sẽ không tái phạm loại sai lầm cấp thấp này mới đúng, thế nhưng mỗi khi kỹ thuật vẽ của Mãn Nhập Mộng tăng lên thì dường như đầu óc... cũng ngắn đi một chút.

Lục Kiêu Hà đánh giá cô, cô gái nhỏ còn mặc váy ngủ màu trắng, gương mặt vốn không trang điểm dưới ánh đèn càng hiện lên vẻ ôn nhu mê người, tóc mái cô không quá dài, vừa vặn tới lông mày, lộ ra tròng mắt đen như mực, trong mắt như chứa cả đại dương, lúc nhìn người khác, con ngươi mềm mại như có thể chọc thủng tâm người khác.

Nhìn xuống một chút, cái váy ngủ rộng thùng thình vừa lúc che khuất đường cong xinh đẹp, Lục Kiêu Hà sinh ra vài phần đáng tiếc, bất quá đôi chân mảnh khảnh của cô còn lộ ra ở bên ngoài, chân nhỏ trần trụi đứng ở trên sàn nhà, ngón chân phấn nộn đáng yêu, còn có chút thịt múp.

Gương mặt đáng yêu, tại sao cả người cũng đều trở nên đáng yêu như vậy chứ?

Mãn Nhập Mộng cúi đầu nhìn theo tầm mắt anh, cũng nhìn chân mình: "Tiểu Lục gia nhìn cái gì vậy?"

Lục Kiêu Hà không lên tiếng, thong thả tới gần, liếm môi dưới: "Hôm nay có bận không?"

"Không bận."

"Để trống buổi chiều hôm nay." Lục Kiêu Hà nâng một cánh tay của cô lên, lòng bàn tay vuốt ve vài cái trên cổ tay dính màu thuốc của cô, đầu ngón tay vân vê đoạn thịt mềm non mịn, vô cùng mềm mại, anh cũng không có buông ra, lại nói: "Anh đưa em ra ngoài chơi."

"Được nha." Mãn Nhập Mộng quay đầu nhìn giá vẽ trong phòng: "Chờ em vẽ xong đã."

"Ừ." Tiếng nói của anh luôn thấp thấp, phảng phất như là lười nói chuyện, ngữ điệu cũng luôn không chút để ý: "Dậy lúc mấy giờ?"

"7 giờ."

Sớm như vậy?

Lục Kiêu Hà nhíu mày, nhìn đôi mắt của cô, còn may không có quầng thâm, nhưng vẫn nói: "Ngủ nhiều một chút."

Mãn Nhập Mộng cũng lười suy nghĩ xem tại sao tiểu Lục gia phải nhắc nhở cô vấn đề này, ngoan ngoãn đáp một tiếng, thấy cô nghe lời như vậy, anh giống như càng hứng thú hơn: "Có đói không?"

Trong lòng Mãn Nhập Mộng nghĩ, sao người này còn chưa đi nữa?

Nhưng mặt ngoài vẫn lẳng lặng đáp: "Không đói, chị Tiểu Lam đã đưa đồ ăn qua cho em rồi."

Vốn tưởng rằng như vậy là xong rồi, Lục Kiêu Hà lại bắt đầu không vui, đột nhiên trở nên lạnh lùng, Mãn Nhập Mộng còn chưa rõ anh lại làm sao thì đã nghe thấy ngữ khí lạnh như băng của anh: "Em không biết quan tâm anh một chút sao?"

Cô lập tức chỉnh lại thái độ, ôn nhu dò hỏi: "Tiểu Lục gia mấy giờ dậy? Đã ăn sáng chưa? Hôm nay có mấy tiết vậy?"

Lục Kiêu Hà ghé sát vào cô, thấp giọng: "8 giờ rưỡi dậy, đã ăn sáng, nửa tiếng sau có tiết."

Không biết sao, anh lại trở nên cao hứng, khóe môi còn treo một nụ cười nhẹ, thoáng chốc như tắm mình trong gió xuân, không khống chế được giãn gương mặt ra, hòa tan đi vẻ thanh lãnh, cả người đều trở nên nhu hòa không ít.

"Nhớ kĩ ở nhà chờ anh."

Nói xong lời này, anh mới đi.

Mãn Nhập Mộng nhìn anh đi càng lúc càng xa, còn nói thầm một tiếng có phải anh uống lộn thuốc rồi không...

Cô nhớ tới vấn đề này, mắt nhìn điện thoại, hiện tại là giữa trưa, chạy về Lục gia hẳn là còn kịp.

Vừa định trả lời một tin cho Lục Kiêu Hà, nói cô vẫn nhớ lời hứa chiều nay, nhưng vừa quay đầu đã bị Tiếu Hạ túm lấy cánh tay trốn đi.

"Chúng mày vừa rồi nhìn thấy tao sao lại chạy? Tao đáng sợ như vậy à?" Một thanh âm kiêu ngạo từ góc tường truyền tới, Mãn Nhập Mộng nghe ra, là Trần Viên.

Cô ta vừa dứt lời, thanh âm tay đấm chân đá cũng vang lên, sau đó là tiếng khóc nức nở của hai nữ sinh.

Mãn Nhập Mộng nhìn Tiếu Hạ, Tiếu Hạ ra hiệu bảo cô đừng nói chuyện, đè thấp thanh âm nói với cô: "Hẳn là Trần Viên lại bắt nạt người khác rồi."

Hai người trốn ở một vị trí không thể thấy quá rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nghe thấy thanh âm của đối phương...

"Khóc cái gì mà khóc! Câm miệng!"

Nữ sinh bị đánh tựa hồ là chịu không nổi: "Học tỷ, cầu xin chị... cầu xin chị đừng đánh..."

Tiểu tùy tùng bên người Trần Viên nhìn xung quanh, sợ có người tới: "Nếu không hôm nay tới đây thôi, năm ba ngành tài chính tan học rồi, đợi một lúc nữa là sẽ có người tới, bị người thấy sẽ không tốt."

"Chưa tới lượt mày quản tao!" Trần Viên trừng mắt liếc cô ta một cái, quay đầu liền đá đá hai nữ sinh đang ngồi xổm trong góc tường, khiến đối phương đau tới phát khóc, Trần Viên nhìn người đi từ dưới lầu qua đây, bức bách hai người kia: "Che miệng lại! Mau!"

Hai nữ sinh đẫm nước mắt mông lung lắc đầu, trong đó có một giọng nữ sửng sốt, đột nhiên ôm lấy cái chân của Trần Viên cao giọng ồn ào: "Học tỷ đừng đánh! Cầu xin chị, chúng em biết sai rồi, lần sau bọn em nhìn thấy chị nhất định sẽ chủ động chào... Không bao giờ chạy, cầu xin chị đừng đánh."

Bọn họ chỉ là không muốn nhàm chán ở trong ký túc xá nên mới ra đây đi dạo mà thôi, ai ngờ lại trùng hợp gặp phải Trần Viên ở chỗ này, nghe nói vị học tỷ này luôn không dễ chọc, tính tình còn vô cùng ác liệt, bình thường luôn ỷ thế hiếp người, hai người vừa thấy chị ta liền quay đầu chạy, hành động này ngược lại lại chọc giận tới Trần Viên.

Chị ta phái tiểu tùy tùng bắt được người vây ở trong góc tường đánh một trận, trước mắt trên người hai người đều bị một chút vết thương nhẹ, mới đầu còn ngóng trông có người đi qua sẽ cứu hai người một chút, nhưng lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy ai tới, vốn dĩ đều đã có chút tuyệt vọng, hiện tại rốt cuộc cũng chờ tới lúc năm ba tan học, không bắt lấy cơ hội này thoát thân thì sợ là sẽ còn bị đánh nhiều hơn.

Sinh viên đi ngang qua nơi này tựa hồ nghe thấy tiếng khóc, liền nhìn về phía trên lầu, Trần Viên với tiểu tùy tùng lập tức trốn đi, thuận tiện còn dùng lực che lại miệng của hai người.

Mãn Nhập Mộng nhíu mày, muốn đi ra, Tiếu Hạ lại giữ chặt cô: "Đừng động, chuyện như vậy ở trong đại học Nam Khánh có rất nhiều, em không thể quản từng chuyện một được."

Hai sinh viên năm ba ở dưới lầu đi xa, góc tường lại lâm vào yên tĩnh như chết, chỉ trừ hai tân sinh viên kia thỉnh thoảng nức nở ra thì tất cả những thứ khác đều bị bao phủ bởi tiếng mưa rơi nặng hạt, không người hỏi thăm.

Hai cô gái bị che miệng kinh hoảng mở to đôi mắt lắc đầu, dùng ánh mắt khẩn cầu Trần Viên buông tha cho bọn họ, thế nhưng đối phương lại chỉ nhìn chằm chằm các cô, lạnh lùng cười: "Được nha, còn rất cơ linh, muốn mượn cơ hội khiến bọn họ chú ý để thoát thân có đúng không?"

Nữ sinh kia lắc đầu, nước mắt nước mũi tuôn ra, không biết có phải do gió táp mưa sa ở bên ngoài hay không mà thân thể của bọn họ nhịn không được run lên, đáng thương cực kỳ.

Trần Viên chán ghét kéo tóc cô ta: "Tao ghét nhất là loại nữ sinh như mày, thật sự cho là bản thân có bao nhiêu đáng thương? Kỳ thật còn biết mua vui cho đám nam sinh, tiểu tiện nhân!"

Tân sinh viên này lớn lên có chút tư sắc, da thịt non mịn, trắng nõn như ngọc, lúc khóc lên còn có thần thái đáng thương bạc nhược, trong miệng Trần Viên mắng câu hồ ly tinh, nghĩ thầm, cho dù không thể hủy hoại gương mặt này thì hôm nay cô ta cũng phải đánh đến con nhỏ này không thể gặp người trong một khoảng thời gian!

Lại cúi đầu nhìn móng tay, nuôi lâu như vậy, cuối cùng cũng có chút tác dụng, dừng một lát liền hung hăng vung mấy bạt tai qua, móng tay dài nhọn xẹt qua da thịt cô ta, để gương mặt của con hồ ly tinh này nát bấy mới tốt.

Trần Viên nâng tay lên vận sức chờ phát động, đột nhiên, cánh tay bị một lực đạo mạnh mẽ nắm lấy, cô ta nghiêng đầu, là một gương mặt cười mỉm, Mãn Nhập Mộng nói: "Học tỷ, thôi bỏ đi."

Cái gì?

Trần Viên e ngại quan hệ của cô với Lục Kiêu Hà, nói chuyện còn tính là khách khí: "Chuyện của tôi, cô bớt quản đi."

Cô ta không giật tay lại được, cũng không biết Mãn Nhập Mộng nhỏ gầy như vậy làm thế nào lại có sức lực lớn tới thế, rõ ràng bộ dáng nắm cánh tay của cô ta thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng Trần Viên lại không thể tránh được, nhất thời tức giận: "Buông ra! Đừng tưởng học trưởng Lục là anh trai của cô thì tôi không dám đánh cô!"

Trần Viên lại giãy giụa nửa ngày, Mãn Nhập Mộng đột nhiên buông tay, cô ta không khống chế được thân thể, liền lui lại phía sau mấy bước, chờ ổn định thân thể rồi lại lần nữa nhìn về phía Mãn Nhập Mộng: "Mấy ngày nay tôi đều đã hỏi thăm qua, cô với học trưởng Lục bất quá chỉ là anh em trên danh nghĩa mà thôi, kỳ thật còn là loại quăng tám sào cũng không tới. Hiện tại cô chính là ỷ vào có Lục gia che chở mới có thể giễu võ dương oai với tôi, tôi nói cho cô biết Mãn Nhập Mộng! Cho dù có Lục gia, cô cũng không thể làm gì được tôi! Trần gia tôi cũng không có dễ bắt nạt như Lâm thị! Tự cô có chừng mực đi!"

Mãn Nhập Mộng cười rất khiêm tốn lễ phép, bộ dáng ôn nhu thoạt nhìn không hề có bất cứ mũi nhọn nào, nhưng Trần Viên vẫn cảm thấy cô gái này không thể khinh thường.

Cô nói: "Em đương nhiên không thể đối nghịch với Trần học tỷ, em chỉ muốn khuyên chị thủ hạ lưu tình, đó cũng là muốn tốt cho chị."

"Ồ, tốt cho tôi? Sao cô có thể đối xử tốt với tôi?"

"Em nghe nói hiệu trưởng của đại học Nam Khánh là đối thủ một mất một còn trong mối làm ăn của nhà chị, nếu những chuyện này của chị bị truyền ra thì sẽ khó bảo toàn người ta sẽ không mượn đề tài này làm khó chị."

Trần Viên cười lạnh, cô ta biết mà, Mãn Nhập Mộng tuyệt đối không giống cái vẻ đơn giản ở bề ngoài như vậy, bất quá...

"Tại sao cô lại biết những việc này?"

Chẳng lẽ Lục Thương với Chúc Nghệ còn nói chuyện này cho cô biết? Hay là Lục Kiêu Hà?

Mãn Nhập Mộng cười cười: "Khi còn nhỏ, ông nội của em đã mua cho em bốn quyển binh thư, em đọc không hiểu lắm, bất quá cũng biết được đạo lý biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cho nên mặc kệ là gặp được chuyện gì, em sẽ luôn tự hỏi mãi, bốc thuốc đúng bệnh, từ lúc bước vào đại học Nam Khánh tới nay, em đều có chút hiểu biết đại khái về nơi này, biết chuyện này cũng chẳng có gì là lạ."

"Mãn Nhập Mộng, cô thật đúng là tâm cơ, không biết học trưởng Lục biết được sẽ đối xử với cô thế nào ha, không biết người của Lục gia về sau sẽ có suy nghĩ gì với cô."

Trần Viên đột nhiên nhìn về phía Tiếu Hạ, nụ cười trào phúng rộ lên: "Tiếu Hạ, mày nhìn cô em đơn thuần của mày đi, so với mày đúng là biết nhiều hơn không ít. Nếu mày mà có đầu óc như người ta, nói không chừng nhà mày sẽ không gặp phải loại nguy cơ như phá sản kia đâu."

"Cảm ơn đã quan tâm." Biểu tình Tiếu Hạ nhàn nhạt, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Mãn Nhập Mộng cũng có chút phức tạp: "Nhà tôi hiện tại đã vượt qua được, tuy so với Trần gia tài đại khí thô thì kém hơn, bất quá cuối cùng cũng đã đứng vững, cũng nhờ Lục gia hỗ trợ ít nhiều."

"Quả nhiên là thế." Trần Viên rốt cuộc vẫn là con gái của phú thương, trong bụng có rất nhiều thứ xảo quyệt, thấy bộ dáng thân mật này của Tiếu Hạ với Mãn Nhập Mộng, cô ta bưng tư thái của thiên kim nhà giàu, biểu tình cực kỳ ý vị thâm trường: "Không nghĩ tới mày cũng rất thông minh, thế nhưng vì trợ giúp công việc của gia định mà có thể khom lưng cúi đầu lấy lòng một con nhóc nhà quê, hiện tại như ý nguyện của mày rồi, mày vui vẻ không?"

"Không phải!" Tiếu Hạ vội vàng giữ chặt Mãn Nhập Mộng giải thích: "Mãn Mãn, chị là đối xử thật lòng với em."

Mãn Nhập Mộng vỗ vỗ lòng bàn tay Tiếu Hạ an ủi, ánh mắt xẹt qua hai nữ sinh đang ngẩn ngơ sợ hãi trên mặt đất, lại nhìn về phía Trần Viên: "Trần học tỷ, chiêu ly gián này đối với em không có tác dụng đâu."

Cô đi qua hai nữ sinh kia, cùng Tiếu Hạ hợp lực nâng bọn họ từ dưới đất dậy: "Hai người này, em mang đi."

"Dựa vào cái gì cô nói mang đi liền mang đi! Cô cho rằng cô là ai!?"

"Cô ấy không được, tôi được không?"

Thanh âm trầm thấp thanh lãnh vang lên, dưới màn mưa, Lục Kiêu Hà đội ô đi tới.

Anh lười biếng đi, một thân giáo phục bị anh mặc đến không quá đứng đắn, sơ mi trắng kèm theo cà vạt đen lỏng lẻo, nơi hầu kết cởi bỏ mấy nút áo, áo khoác tùy tiện cầm theo, bước chân không nhanh không chận, thiếu niên như đi từ trong bức họa ra.

Đến gần, Lục Kiêu Hà đánh giá Mãn Nhập Mộng từ trên xuống dưới, ừm, còn tốt, không bị bắt nạt.



Anh nâng tay xuống, vẫy cô: "Tới đây."

Có anh ở đây, mọi chuyện đều dễ dàng.

Mãn Nhập Mộng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh anh, thấy tóc anh có chút ướt, hỏi: "Sao tiểu Lục gia lại tới?"

"Gọi anh là cái gì?" Lục Kiêu Hà thu ô, không chút để ý liếc cô một cái, nếu như xem nhẹ khói mù nơi đáy mắt anh thì gương mặt này vẫn phá lệ cảnh đẹp ý vui.

Mãn Nhập Mộng dừng một chút, có việc cầu người ta thì cũng phải làm ra tư thái của người đang có việc cầu người.

Cô tới gần một chút, ôm cánh tay anh, mềm mại nhẹ nhàng hô một tiếng: "Anh ơi."

Lục Kiêu Hà cười khẽ, đôi mắt liễm diễm nheo lại, bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô gái nhẹ nhàng xoa vài cái, ngữ khí tuy thấp nhưng lại có thể nghe ra được sự sủng nịnh vô vàn: "Ừ, bé con thật ngoan."
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!