Ba tháng làm thực tập sinh ở bệnh viện của Lưu Việt nhanh chóng kết thúc, cũng trong thời gian này cậu đi theo Trương Mẫn Nhi học hỏi được không ít kiến thức, còn được trực tiếp tham gia vào một vài ca mổ khó nhằn.
Dáng vẻ Trương Mẫn Nhi khi đang đỡ đẻ cho bệnh nhân giống như cả thế giới đều đứng dưới chân cô, xem cô như vị thần cứu thế, là bà mẹ đỡ đầu của con họ.
Theo thường lệ, bệnh viện sẽ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ nhằm tuyên dương cũng như chia tay các thực tập sinh đã hoàn thành kỳ thực tập đầy xuất sắc. Trương Mẫn Nhi vốn không muốn tham gia mấy loại hoạt động mang tính tập thể này, nhưng dù sao Lưu Việt cũng là thực tập sinh đầu tiên dưới trướng của cô, không đi thì không được.
Trương Mẫn Nhi im lặng không nói câu nào, chỉ ngồi một chỗ trong đám đông ồn ào. Ngoài việc thỉnh thoảng có nói mấy câu vụn vặt với Vu Khiết ra, các bác sĩ cùng những y tá khác đều không dám đến gần bắt chuyện với cô, một mực lôi kéo Lưu Việt ra xì xầm bàn tán.
Lưu Việt bị hết người này đến người khác mời rượu, ca hát rồi chơi các trò chơi linh tinh sáo rỗng. Đã mấy lần cậu muốn từ chối nhưng đều bị đồng nghiệp kéo lại bảo cậu không nể mặt tiền bối rồi lần lượt chuốc say.
Trương Mẫn Nhi ngồi trong góc nhấm nháp mấy ly, nhìn thấy Lưu Việt cùng mọi người chơi thật ồn ào, đầu óc trở nên mơ màng khó chịu, cô muốn chuồn về trước.
Lưu Việt nhìn thấy cô cầm túi xách chuẩn bị rời đi, nhanh tay lẹ chân thoát khỏi đám người náo nhiệt chạy tới chỗ cô đang ngồi.
“Bác sĩ Trương!” Vì chạy quá vội, hơi thở của Lưu Việt có hơi gấp, “Sao mới vừa tới mà chị đã đi rồi?”
“Thật ngại quá, đột nhiên trong người tôi có hơi khó chịu muốn về nhà sớm nghỉ ngơi. Cậu cứ ở lại đây đi, hôm nay cậu là nhân vật chính, đừng để mọi người phụ lòng.” Trương Mẫn Nhi nở một nụ cười tiêu chuẩn.
“Không được! Trễ như vậy rồi, chị đi một mình không được an toàn, cứ để em đưa chị về.” Hiếm khi Lưu Việt cao giọng phản bác cô.
“Không cần, một người trưởng thành như tôi đủ biết làm cách nào để phòng vệ bản thân.” Trương Mẫn Nhi lạnh lùng từ chối, “Tôi đã nói rồi, bây giờ cậu rời khỏi đây không được hay lắm. Kìa, bọn họ đang nhìn chúng ta, cậu tốt nhất nên trở lại đi.”
Nói xong, Trương Mẫn Nhi liền quay người lẳng lặng đi ra ngoài, thân ảnh nhỏ gầy nhanh chóng hòa vào màn đêm. Nhưng đi chưa được bao xa, tay của cô đã bị Lưu Việt bắt lại.
Trương Mẫn Nhi ngừng bước, đột nhiên bị người lạ nắm tay khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, cũng bởi vì đối phương là Lưu Việt nên cô mới không lập tức nổi giận, thế nhưng trong lời nói đã có mấy phần không kiên nhẫn, “Buông tay tôi ra trước rồi hẵng nói chuyện.”
Lưu Việt điếc không sợ súng, dù nghe ra được ý bất mãn của đối phương nhưng cậu nhất quyết không buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn. Đôi mắt dài hẹp khẽ nheo lại nhìn chằm chằm vào Trương Mẫn Nhi, giọng nói của cậu trở nên thâm tình dịu dàng, “Bác sĩ Trương, em thích chị.”
Trong mắt trương Mẫn Nhi lóe lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở về sự lạnh lùng thường ngày, cô lạnh nhạt đáp lại, “Lưu Việt, đừng đùa nữa.”
“Em không đùa.” Đôi mắt dài hẹp nhăn lại, ánh nhìn kiên định đó dường như có thể xuyên thủng màn đêm, “Em nói thật, em đã thích chị từ lâu lắm rồi.”
“Không đâu, tình cảm mà cậu nói đều do cậu hiểu lầm và tôi cũng sẽ không thích cậu.”
Trong lòng Trương Mẫn Nhi hiểu rõ, một Lục Dương thôi cũng đủ mệt rồi. Cô không muốn gieo người ta hy vọng, cũng không muốn tự tìm thêm phiền phức nào nữa.
“Có phải… có phải là vị chị đã có Lục Dương rồi không? Vậy nên… vậy nên chị mới không đáp lại tình cảm của em?” Lưu Việt giống như đã uống say, từ ngữ lộn xộn không biết bản thân đã nói gì, “Chị đừng như vậy mà. Em nhìn ra được mối quan hệ giữa hai người không giống như người yêu, chị hãy bỏ anh ấy đi và chọn em. Em thề, em sẽ đối xử với chị còn tốt hơn anh ta.”
Lời của Lưu Việt khiến cho Trương Mẫn Nhi cảm thấy tuổi trẻ thật là tốt, có thể vô tư vô lo dễ dàng trao trái tim cho người khác, mặc kệ họ không yêu mình vẫn mặt dày mặt dạn đuổi theo một tình yêu đã biết trước kết quả là vô vọng. Cô nhớ đến khi xưa, có lẽ trong phút bốc đồng hứa hẹn, mà cô đã chẳng thể làm được gì trong những năm tháng tuổi trẻ của chính mình.
Thế nên, khi nghe được lời hứa hẹn đầy non nớt này của đối phương, cô chẳng thể chịu nổi, cũng chẳng hề muốn dính líu đến lời tỏ tình đơn thuần đến đáng thương này.
“Chuyện này vốn không liên quan đến Lục Dương, dù không có anh ta, tôi cũng không bao giờ chấp nhận cậu.” Trương Mẫn Nhi cố ý trả lời vào trọng điểm, không chút lưu tình quay đầu đi, “Cậu trở về chỗ mọi người đi, tôi cũng đến giờ về nhà rồi.”
“Bác sĩ Trương, đừng tin Lục Dương. Con người của anh ta không hề đơn thuần như chị nghĩ đâu.” Lưu Việt không nhịn được nhắc nhở, “Anh ta sẽ không bao giờ đối xử thật lòng với chị.”
Lời của Lưu Việt chạm đúng vào chỗ đau của Trương Mẫn Nhi, sắc mặt của cô trong phút chốc liền biến đổi, dứt khoát vùng tay ra, dường như gằn giọng cảnh cáo, “Dù vậy cũng không liên quan gì đến cậu.”
Chẳng lẽ cô thực sự không xứng đáng để được người khác yêu thương thật lòng sao?