Khoảnh khắc Trương Hiểu Minh rời bỏ hắn đi tìm tình yêu đích thực, hắn thực sự mất mát, cảm thấy khó chịu bứt rứt nhưng tuyệt đối đây chẳng phải loại tình cảm mất đi người yêu.
Bởi vì nếu đây được coi là tình yêu, vậy thì hắn nhất định phải làm mọi cách để giữ được đối phương. Chứ việc dễ dàng buông tay để cậu bên cạnh một người đàn ông khác, một là yêu không đủ hai là không phải yêu.
Lý Kiệt không rõ Lục Dương có thực sự yêu Trương Mẫn Nhi hay không, nhưng chí ít anh có thể khẳng định được tình cảm của Lục Dương dành cho Trương Hiểu Minh chỉ là tình anh em không hơn không kém. Cách thức yêu đơn phương và âm thầm bảo vệ hạnh phúc của người mà hắn cho là mối tình đầu kia rõ ràng là đang tự lừa mình dối người.
Lục Dương mua thuốc xong, Lý Kiệt nói đói bụng, cả hai nhanh chóng đi đến một quán cơm gần đó để ăn trưa. Lục Dương nghĩ thầm quán cơm này cũng không xa bệnh viện Trương Mẫn Nhi đang làm, đúng lúc đang là giờ ăn trưa, chi bằng rủ cô ăn cùng.
Không ngừng gọi điện cho đối phương, nhưng nhận lại đều là cuộc gọi nhỡ, Lục Dương thầm ảo não, không biết đang nói cho ai nghe, “Cô ấy không bắt máy.”
“Chắc bác sĩ Trương đang bận.” Lý Kiệt đói muốn xỉu, không để ý đến biểu cảm kỳ lạ của Lục Dương, “Thôi, đi ăn trước đã, tí gọi sau.”
“Ừ.” Lục Dương gật đầu.
Trái Đất cũng thật tròn, Lục Dương và Lý Kiệt gọi món chưa được bao lâu, Trương Mẫn Nhi cùng Lưu Việt đã sánh đôi bước vào.
Lục Dương ngẩng đầu nhìn thấy phục vụ đang dẫn cả hai đến bàn ăn còn trống, bởi vì hắn và Lý Kiệt đang ngồi trong góc khuất, vậy nên Trương Mẫn Nhi không thể nhìn thấy được hắn.
Lý Kiệt đang thao thao bất tuyệt việc anh đang đói rã rời như thế nào, anh cầm menu nhìn thêm một lượt, hỏi Lục Dương có muốn gọi thêm món không, lại phát hiện tầm nhìn của đối phương đang ở đâu đâu. Anh tưởng Lục Dương vẫn còn đang buồn chuyện ban nãy bác sĩ Trương không nhận điện thoại, liền thuận theo ánh mắt của hắn, chợt nhìn thấy nhân vật chính trong câu chuyện đang ngồi cùng với một người đàn ông xa lạ, xem ra cả hai rất thân thiết.
Đây là lần đầu tiên Lục Dương được thấy Trương Mẫn Nhi cười đến vui vẻ như vậy, khác hẳn với gương mặt lạnh lùng mọi ngày, trong đôi mắt kia đều là ý cười dịu dàng hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ. Đôi môi hồng nhuận nhoẻn miệng cười ngọt ngào, gương mặt được trang điểm tinh xảo còn điểm thêm hai má lúm đáng yêu, trong chớp mắt thế giới của Lục Dương như dừng lại ở khoảnh khắc ấy.
Lý Kiệt phát hiện hai tay Lục Dương siết chặt thành nắm đấm, đường gân dữ tợn lộ ra, đôi con ngươi sắc lẹm chợt tối sầm nhìn chằm chằm hai vị khách ngồi ở bàn ngoài cửa.
Biểu cảm điềm đạm quen thuộc của hắn trong phút chốc bùng lên lửa giận nóng bỏng, quả thật Lý Kiệt rất ít khi thấy được dù là vì Trương Hiểu Minh, Lục Dương cũng chưa bao giờ lộ ra biểu tình dữ tợn như vậy.
“Bác sĩ Trương, hồi hôm bữa em nghe tin chị bị thương, em có ghé qua nhà chị thăm bệnh. Em còn gửi thêm chút hoa quả và thuốc, không biết chị đã nhận được chưa?” Trong đầu Lưu Việt từ sáng đến giờ cứ nhớ mãi đến vết sẹo trên cánh tay của Trương Mẫn Nhi, quan tâm hỏi thăm.
Trương Mẫn Nhi không nhớ Lưu Việt đã đến nhà mình hay chưa, nghi hoặc hỏi lại, “Cậu từng đến nhà tôi? Lúc nào?”
“Lúc đó chị vẫn còn đang ngủ, em cũng ngại làm phiền nên có đưa trái cây và thuốc cho người yêu chị đấy ạ.” Lưu Việt nhìn biểu cảm hoang mang của Trương Mẫn Nhi, liền nghĩ đến phải chăng Lục Dương không hề nhắn lại việc cậu có sang ghé thăm.
Đến tận bây giờ Trương Mẫn Nhi cũng chưa định nghĩa được mối quan hệ giữa cô và Lục Dương được gọi là gì, cũng lười giải thích với Lưu Việt liền đáp, “Quả thật tôi không hề biết cậu có đến thăm, chắc anh ấy quên nói, để tôi về hỏi lại.”
“Dạ, không sao. À, em có đưa thuốc mờ sẹo cho chị đấy ạ, chị về dùng thử xem sao.”
Trương Mẫn Nhi không nghĩ một người lạ như Lưu Việt lại vô cùng quan tâm đến thương thế trên người cô như vậy, điều này quả thực khiến cô không biết phải làm sao.
“Ừm, vết sẹo này trông xấu lắm hả? Tại tôi thấy cậu cứ nhắc về nó mãi.”
“Không, không xấu đâu ạ.” Lưu Việt bối rối giải thích, “Tại vì em thấy tay chị rất đẹp, nếu để lại sẹo trên người thì tiếc lắm.”
Nghe được câu trả lời của Lưu Việt, không hiểu sao Trương Mẫn Nhi lại có chút không thoải mái. Cô không nghĩ tới một thực tập sinh không mấy quen biết như Lưu Việt lại cẩn thận lo lắng cho cô đến như vậy.
“Ê.” Giọng nói của Lý Kiệt nhanh chóng cắt phăng dòng suy nghĩ của Lục Dương, “Mày nhìn đủ chưa?”
Lục Dương nắm chặt điện thoại trong tay, lúc nãy hắn đã gọi cho cô biết bao nhiêu cuộc nhưng không ai bắt máy, rốt cuộc phát hiện cô lại đi cùng với người đàn ông khác.