Trương Mẫn Nhi phát hiện Lục Dương chỉ gắp thức ăn cho mỗi mình cô, trong khi hắn còn chưa ăn được bao nhiêu.
Cô có chút tức giận, cảm thấy hắn thật biết lo chuyện bao đồng, không nhịn được hỏi, “Anh không ăn hả?”
“Anh không đói lắm, vốn là nấu cho em ăn.” Thanh âm của Lục Dương trầm ấm nhẹ nhàng, nếu nghe kỹ còn có thể nghe được cả sự ngọt ngào sủng nịch dành cho đối phương.
Lục Dương cảm nhận được ánh nhìn chòng chọc của Trương Mẫn Nhi.
“Nếu không ăn thì phiền anh về sau không cần phải nấu nhiều món như vậy.” Còn không quên đả kích, “Cũng đừng nhìn chằm chằm vào tôi, tôi ăn không nổi.”
Lục Dương đã quá quen với tính khí nóng nảy của đối phương, không quan tâm hỏi vặn lại, “Em để ý à?”
Trong lòng Trương Mẫn Nhi có chút bực bội, rõ ràng vấn đề không phải nằm ở đó, okay?
“Chứ không lẽ anh lại thích được người khác nhìn chằm chằm khi ăn à?” Cô không phục đáp trả, “Không ngờ anh còn có sở thích biến thái như vậy.”
“Còn phải xem đối phương là ai đã. Người khác thì thôi anh xin kiếu, nhưng nếu là em, thì anh rất tận hưởng...” Mọi lời nói của Lục Dương đều giống như những viên đạn bọc đường, một kẻ tình trường ít ỏi như cô căn bản không thể chống đỡ, “Nếu được nhìn em mãi mãi thì càng tốt.”
Trương Mẫn Nhi còn muốn đáp trả, thế nhưng tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên, phá tan bầu không khí mập mờ giữa hai người. Hắn rút điện thoại từ trong túi quần, nhìn tên người gọi, sắc mặt trở nên sa sầm, sau đó nhẹ nhàng nói với cô, “Anh đi nghe điện thoại một chút, em ăn trước đi.”
Kỳ lạ, là điện thoại của ai mà không thể nghe trực tiếp trước mặt cô?
Trương Mẫn Nhi có chút nghi ngờ, nhưng ngoài mặt không nói gì.
“Alo, Lục Dương hả con, là bác Trương đây.”
“Dạ, con chào bác.”
“Ừ, bác báo con tin vui, Hiểu Minh và tên nhóc kia chuẩn bị nhận con nuôi rồi.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vui sướng của cha Hiểu Minh, cũng là cha ruột của Trương Mẫn Nhi. Lục Dương thoáng sững sờ, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần, trong mơ hồ nói lời chúc mừng.
“Chúc mừng bác trai sắp lên chức ông ngoại ạ.”
“Hahaha, ừ, cảm ơn con nhé! Mà con cũng sắp được lên chức chú rồi đấy.” Bác trai vui mừng thay hắn.
“Dạ vâng, con cũng vui lắm.” Lục Dương trống rỗng nhếch nhẹ môi, ra vẻ hưởng thụ.
“À, bác nhờ con cái này. Chuyện này con đừng nói cho Mẫn Nhi cũng như bác gái nghe nhé, dù sao hai mẹ con bọn họ cũng không ưa Hiểu Minh lắm. Lỗi cũng tại bác, dù bây giờ mối quan hệ giữa họ cũng đã hòa hoãn được đôi chút, nhưng cứ từ từ đợi khi nào hợp lý rồi bác sẽ nói cho họ biết sau.”
“Dạ vâng, bác yên tâm, con biết rồi ạ.”
“Ừ, ừ, thế nhé! Khi nào rảnh nhớ đến thăm tụi nhỏ.”
“Vâng.” Lục Dương nói dối, “Dạo này công việc của con khá bận, khi nào rảnh con chắc chắn sẽ tới thăm Hiểu Minh.”
Bác trai đang vui nên cũng không cảm thấy lời Lục Dương nói có gì bất thường, ông chỉ cười cười gật đầu, “ Ừ ừ, không sao, không sao.”
Cuộc đối thoại mau chóng kết thúc, Lục Dương thở dài, trái tim khẽ nhói đau, loại đau đớn này tuy không quá nhiều nhưng cứ bóp nghẹn khiến hắn thực khó chịu.
Lục Dương viện lý do tay Trương Mẫn Nhi vẫn đang bị thương cần người chăm sóc nên hắn cứ ở mãi trong nhà cô không chịu đi, mặc cô có mắng chửi, có ngó lơ, hắn như một bãi kẹo cao su dính mãi không rời.
Tuy nhiên, Lục Dương ở ké nhà cô cũng không phải là không có lợi. Đồ đạc vứt lung tung trên sàn nhà đều được hắn dọn dẹp sạch sẽ, các loại thực phẩm trong tủ lạnh đều được thêm vào mỗi buổi sáng, còn được phân loại theo từng tầng khác nhau, nhìn vào vừa sạch sẽ vừa ngon miệng.
Trương Mẫn Nhi vốn quen sống một mình, rất ít khi làm việc nhà, ngay cả khi có thời gian cô cũng chọn ngủ thay vì phải vất vả cầm khăn lau. Ngược lại, Lục Dương là người của gia đình, hắn thích lau chùi sạch sẽ, càng thích sắp xếp đồ đạc cho thật ngăn nắp, chỉ cần lệch vị trí một xíu thôi cũng đủ làm hắn khó chịu.
Thế nhưng, cô lại cho rằng hắn toàn làm những chuyện vô ích. Một người bình thường sẽ không ai sắp xếp giường chiếu như trong khách sạn, bốn góc chỉnh tề, chăn gối hay ga giường phải vuông vức phẳng phiu. Chẳng những thế, trong phòng tắm phải hoàn toàn khô ráo, mặc kệ cô có vừa tắm hay rửa mặt xong thì ngay lập tức hắn sẽ xách khăn vào lau ngay, giống như một bệnh nhân mắc bệnh khiết phích vậy.
Trương Mẫn Nhi vì bị thương lại phải ở nhà nghỉ mấy ngày, Lục Dương vì lo cho cô nên cũng lâu lắm rồi chưa lên công ty, chỉ khi nào có việc thật gấp hắn sẽ mượn phòng làm việc của cô để xử lý công việc.
Chuyện Lục Dương tuyên bố nghỉ làm ở Lục thị Trương Mẫn Nhi có nghe qua, nhưng cô chưa bao giờ hỏi, càng không rảnh rỗi thảo luận chuyện riêng của hắn, thế nên việc cô không biết gì về Lục Dương cũng là chuyện bình thường.
Mấy ngày rảnh rỗi này, Trương Mẫn Nhi hết ngủ rồi lại đọc sách. Cô sẽ nằm dài trên ghế, trong tay cầm cuốn tiểu thuyết tình cảm mới nổi dạo gần đây “Simple Love”. Cô tình cờ đọc được những bình luận tích cực từ cuốn sách này, quả thực khi tự mình trải nghiệm cô thấy nội dung rất hay, cách hành văn cũng như xây dựng nhân vật rất ổn. Dù đã đọc đi đọc lại biết bao lần, cô vẫn không thấy chán.