Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chỉ Là Bạn Giường, Đừng Nhầm Lẫn

Lục Dương vốn là khách quen của nhà hàng này, vừa bước vào cửa đã có phục vụ lập tức chạy đến đón tiếp nồng hậu, “Ngài Lục, ngài đến ăn trưa à?”

Lục Dương khẽ gật đầu, sau đó không nhanh không chậm điềm tĩnh hỏi, “Còn chỗ nào đẹp cho hai người ngồi không?”

Cái ôm thân mật của Lục Dương đứng trước nhiều người khiến cô có chút không quen. Cô muốn nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng ngược lại càng bị đối phương dùng sức siết chặt hơn.

Người phục vụ lịch sự trả lời, “Chắc chắn rồi ạ, ông chủ đã đặc biệt dặn dò bàn VIP phải luôn để lại cho ngài.”

“Cảm ơn, chúng tôi tự sang đó được rồi, không làm phiền cậu nữa.”

“Vâng ạ, nếu ngài có yêu cầu gì thêm cứ gọi cho tôi.”

Lục Dương nhận lấy cuốn sổ thực đơn từ tay cậu phục vụ rồi đưa đến trước mặt cô, “Đây, nhường em chọn trước.”

“Khỏi, tôi ăn rồi.” Trương Mẫn Nhi chỉ hy vọng bữa cơm này kết thúc càng sớm càng tốt.



Thế nhưng, Lục Dương vốn dĩ không phải là một người dễ đối phó. Hắn điềm tĩnh nhận lấy menu, liếc qua một lượt, sau đó chậm rãi nói, “Nếu em đã nói như thế, chúng ta đành ở đây lâu một chút vậy.”

Ngược lại với cô, thứ Lục Dương có chính là thời gian.

Trương Mẫn Nhi tức giận nhưng không thể làm được gì, tùy tiện chọn đại một vài món rồi đẩy cuốn menu sang một bên, sau đó cúi gầm mặt xuống bàn chơi điện thoại.

Nhà hàng Lục Dương chọn quả nhiên rất chuyên nghiệp, ra món cũng rất nhanh, chưa đầy 30 phút cả bàn đã đầy ắp thức ăn. Trương Mẫn Nhi tùy tiện ăn vài miếng đã kêu no rồi bỏ đũa xuống, dù sao ngay từ ban đầu cô cũng không định ăn trưa.

Lục Dương đẩy chén súp bào ngư đến trước mặt cô, không để ý đến sắc mặt đang tối sầm của đối phương, giọng điệu cứng rắn ra lệnh, “Bây giờ em phải húp hết chén súp này cho anh, không thì đừng hòng trở về bệnh viện.”

Trương Mẫn Nhi không để bản thân phải chịu thiệt, cô lập tức lên tiếng phản bác, “Không ăn là không ăn, anh bị điếc hả? Lục Dương, tôi nói cho anh biết, anh không có quyền ra lệnh cho tôi.”

Lục Dương thấy cô gân cổ đáp trả cũng không hề tức giận, trái lại còn cười nhạt, “Tất cả những gì liên quan đến em đều thuộc về anh, bao gồm sức khỏe của em.”

“Đồ điên!” Trương Mẫn Nhi không nhịn được chửi đổng một câu, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp bởi vì tức giận liền trở nên vặn vẹo đến đáng sợ, “Ai nói tôi là của anh? Không có sự cho phép của tôi, anh đừng có mà tự ý quyết định.”

“Mẫn Nhi, em nói vậy là không được đâu.” Lục Dương điếc không sợ súng nhoài người ra phía trước mặt đối mặt với cô, không quên nở một nụ cười thật tự tin, “Quan hệ của chúng ta, không những rất thân mà còn… rất sâu nữa.”

Trương Mẫn Nhi bị sự vô sỉ của hắn chọc đến phát điên, mặt lúc đỏ lúc đen, giận dữ hét lớn, “Đồ điên, đồ biến thái, đ*t cả lò nhà anh.”

“Ai da, sao mà nói nghe đau lòng quá vậy, anh có bao nhiêu biến thái chẳng phải em là người rõ nhất hay sao? Nếu bây giờ em không ăn hết chén súp này, anh cũng không ngại ở đây cùng em làm vài trò biến thái đó đâu.” Lục Dương nói xong, nụ cười dần trở nên vô sỉ, mắt dáo dác quan sát tình hình xung quanh.

Nói đến trình độ mặt dày cùng biến thái, Trương Mẫn Nhi chỉ sợ rằng sẽ chẳng có ai qua nổi hắn.



Lục Dương cường thế đến mức nhiều khi Trương Mẫn Nhi không biết phải làm sao, cô không biết làm cách nào để đối phó được với hắn. Nói tới nói lui, chẳng qua bản thân đang sợ hãi việc hắn đang dần dần tiến sâu vào cuộc sống thường ngày của cô.

Rốt cuộc Trương Mẫn Nhi cũng phải thỏa hiệp, chính bản thân cô cũng không ý thức được, mỗi một lần cô chịu thỏa hiệp cũng là thêm một lần cô cho phép Lục Dương được tiến vào cuộc sống cô độc của mình.

Bữa cơm kết thúc, Lục Dương thực hiện lời hứa dắt cô trở về bệnh viện, trước khi đi còn không quên căn dặn, “Nhớ lát khi đi lên em phải uống thuốc bổ ngay biết chưa?”

Trương Mẫn Nhi không trả lời, lạnh lùng quay gót bước về sảnh bệnh viện.

Lục Dương ở đằng sau đưa mắt nhìn bóng lưng cô độc của cô nhạt dần, thẳng đến khi biến mất trong tầm mắt, rốt cuộc hắn mới nguyện ý rời khỏi.

Đến tầm 3 giờ chiều, Trương Mẫn Nhi vừa hoàn thành xong ca mổ, cô trở về văn phòng làm việc, lại thuận tiện tìm một bài nghiên cứu lớn đưa cho Lưu Việt xử lý, “Cậu cứ từ từ nghiên cứu đề tài này, khi nào làm xong thì trình bày cho tôi nghe thử.”

Lưu Việt gật đầu, lễ phép trả lời, “Dạ vâng, em biết rồi ạ.”

“Ừ, có trở ngại gì cứ nói với tôi.” Trương Mẫn Nhi khẽ hắng giọng, có chút áy náy giải thích, “Thú thực với cậu, đây là lần đầu tiên tôi nhận học trò, cũng không biết nên dạy cậu cái gì, không nên dạy cái gì. Thế nên, nếu cậu có ý kiến hay bất cứ đề xuất nào, cứ trực tiếp nói với tôi, chúng ta sẽ cùng xử lý.”

Lưu Việt lắc đầu nguầy nguậy, sợ rằng Trương Mẫn Nhi sẽ gửi mình sang một bác sĩ nào khác để dạy bảo, “Em chỉ muốn học từ bác sĩ Trương mà thôi.”

Trương Mẫn Nhi cảm thấy Lưu Việt là loại người thành thật, ngay thẳng, có gì nói đó. Chẳng qua cô chỉ tiện miệng nói chơi vậy thôi, không ngờ cậu ta lại tưởng thật, “Đùa thôi, tôi không phải kiểu người thiếu trách nhiệm như vậy đâu. Chỉ là… một sinh viên ưu tú như cậu đi theo tôi, lại không học được gì từ tôi thì thật lãng phí.”

“Không, không lãng phí một chút nào. Thật ra vào ngày kỷ niệm trường, em chính là sinh viên trao đổi được đại diện cho trường đến offline của bác sĩ Trương và ngài Vương Thành Luân.” Lưu Việt nhìn cô với đôi mắt long lanh đầy ý ngưỡng mộ, “Kể từ hôm đó, em đã tự hứa với bản thân phải gặp được chị cho bằng được.”



Nhắc đến Vương Thành Luân, tầm mắt Trương Mẫn Nhi tối sầm xuống, giọng điệu trở nên lạnh nhạt, “Ồ, là vậy sao?”

Lưu Việt cảm nhận được trong giọng nói của cô có chút không vui, nhanh chóng xin lỗi, “A, em… cho em xin lỗi, có phải em đã nói gì khiến bác sĩ Trương không vui phải không ạ?”

Trương Mẫn Nhi khẽ lắc đầu, “Không, cậu chẳng làm gì sai hết. Chuyện đó không liên quan đến cậu.”

“Vậy nếu đã không còn chuyện gì thì em xin phép đi trước, chị cũng nghỉ ngơi đi ạ.”

“Được.”

Nếu như không vì Lưu Việt đột nhiên nhắc tới Vương Thành Luân, cô gần như đã quên mất đi sự hiện diện của gã.

Phải chăng từ khi Lục Dương bước vào và đảo lộn cuộc sống cô độc của cô, cô đã dần quên mất mục đích về nước của mình lần này là gì? Chẳng phải chính là đi tìm mối tình đầu sau nhiều năm xa cách hay sao?

Hiện thực chính là kết quả mà Trương Mẫn Nhi không ngờ đến nhất, khiến cô cảm thấy bối rối và chán ghét cái cảm giác cuộc sống gần như hoàn hảo trước đó đang dần bị người đàn ông kia đảo lộn hoàn toàn.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!