Bàn phẫu thuật lạnh lẽo đến thấu xương.
Nửa tiếng trước, Tạ Đường bị bắt phải ký vào giấy đồng ý phẫu thuật, toàn thân bị gây tê, không khác gì cá chết mắc cạn.
cô dần mất tỉnh táo, nhớ lại số phận đã được định sẵn phải làm áo cưới cho chịgái ngay từ khi sinh ra, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
*
Từ khi còn nhỏ, Tạ Đường vẫn luôn được nuôi dưỡng ở nông thôn với ông bà ngoại, mỗi năm cha mẹ đều khó có dịp đến thăm mình.
Mỗi lúc họ tới, cô bé đều rất vui vẻ, luôn luôn mặc quần áo và đeo đôi giày sạch sẽ nhất mà bản thân có. Thế nhưng họ lại đối xử với con gái rất đạm bạc. Mỗi lần đến, đưa đồ xong, nói chuyện không quá nửa tiếng lại trở về thành phố, nhắc tới nhiều nhất ngoài chị gái ra thì không còn gì cả.
Vì thế, từ bé Tạ Đường đã biết, chị gái sống cùng cha mẹ trong thành phố, hết sức hoàn mỹ.
Ngay từ khi còn nhỏ, khứu giác chị đã nhanh nhạy hơn người, là một thiên tài trong lĩnh vực mỹ thực, sau này khách sạn Tạ không thể không có chị ấy.
Mà cô bé, không tốt tí nào, chỉ biết cầm dây thun ngồi trước cửa, trì độn đến nỗi không thể phân biệt mùi của cỏ cây với hương hoa, là một dã nha đầu chính hiệu.
Năm cô 10 tuổi, bà ngoại qua đời, Tạ Đường cuối cùng cũng được cha mẹ đón về thành phố.
Trong vòng 10 năm, cha Tạ dựng lên cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ở thành phố A đứng vững gót chân, mở một khách sạn lớn, kinh tế trong nhà dần dần khá lên.
Sau đó, ông mua một căn nhà ở trung tâm thành phố, chị gái đã học 12 năm ở trường quý tộc, mà hiện tại, cô được đón trở về.
Ngày đầu tiên theo ba mẹ đến biệt thự, cả người Tạ Đường dơ bẩn, cô bé sợ hãi, ngón chân rụt vào, hận không thể chui xuống đất mà đi.
Dã nha đầu ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang xoắn ốc, nơi đó có một công chúa đang đứng ôm một con búp bê Tây Dương tinh xảo, đúng là chị của cô - Tạ Khinh.
Tạ Khinh dừng tầm mắt ở đôi sandal hiệu Phát Hoàng, liếc sang ngón chân bẩn thỉu của con bé đối diện, nhăn mi.
*
Hai chị em lớn lên trong hoàn cảnh bất đồng, một người là tiểu công chúa được nuông chiều từ bé, một người là dã nha đầu nghịch ngợm ở nông thôn.không cần nghĩ cũng biết, hai chị em thủy hỏa bất dung, không có biện pháp nào chung sống hài hòa.
Hai cô bé thường xuyên chành chọe, thậm chí còn từng đánh nhau chỉ vì tranh giành một món đồ chơi.
Tạ Đường lớn lên ở nông thôn, thường xuyên leo trèo, không bao giờ bị khuất phục, nhất định phải cào lại. Thế nhưng mỗi lần xảy ra tranh chấp, không phải tất cả đều là lỗi của cô bé.
Chỉ là Tạ Đường không hiểu, rõ ràng đều là cha mẹ của hai chị em, vì sao chịgái luôn được thiên vị?
Chỉ cần vành mắt Tạ Khinh đỏ lên, nhu nhược cắn môi không nói lời nào, ngay lập tức cô bé sẽ biến thành người xấu, cha mẹ đau lòng vì chị, cấm túc hoặc không cho con gái út ăn cơm.
Thời gian dài, Tạ Đường cũng nhận ra cha mẹ bất công, dứt khoát lảng tránh chị mình.
không thể trêu được, vậy thì sẽ trốn. Cứ như vậy, dã nha đầu đần độn sống qua ngày.
Về sau, ông ngoại cho mình ngọc thạch. Thế nhưng chỉ vì một câu nói " thích " của Tạ Khinh, ngay lập tức bị lấy mất.
CHỊ GÁI GIẢ MẠO TÔI LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA BOSS
không chỉ duy nhất một lần đó, Tạ Đường cũng không nhớ rõ đã bị cướp đồ bao nhiêu lần nữa. Thế nhưng điều làm cô khắc sâu nhất, lại là Lục Trác.
*
Lục gia là đại thế gia giàu có số 1 ở đây, nếu so ra, Tạ gia miễn cưỡng được coi là nhà giàu mới nổi. Tài lực của gia tộc này có thể nói là một tay che trời, Lục Trác chính là nhị thiếu gia của dòng họ Lục.
Cha Tạ mẹ Tạ đưa chị gái vào học trường quý tộc, ngay từ đầu đã có suy nghĩ sẽ để con gái lớn mỹ lệ động lòng người kết giao với người nhà họ Lục. Nếu không được, vẫn còn rất nhiều công tử trâm anh thế phiệt khác.
Lục Trác mặt mày ôn nhuận, lớn lên anh tuấn, ở trong trường học hết sức ương ngạnh, bá đạo ích kỷ, toàn thân có một loại hương vị đường đường chính chính không sao giải thích được.
Trong trường có rất nhiều nữ sinh ái mộ anh, nhưng căn bản không cơ hội kết giao. Tạ Khinh cũng không ngoại lệ, cô ta nhìn Lục Trác, đôi mắt tỏa sáng, bỗng nhiên không thể cất bước nổi.
Tầm tuổi đấy, những thanh thiếu niên bắt đầu biết để ý, Tạ Đường cũng không ngoại lệ, thườngsẽ không nhịn được mà nhìn lén Lục Trác nhiều hơn, đáy lòng như có nai con chạy loạn, bên tai thoáng chốc đỏ lên.
Chẳng qua cô bé cũng không ôm kỳ vọng. Mỹ nữ thiên tài như Tạ Khinh mà Lục Trác còn chướng mắt, nói gì đến mình, liếc mắt nhìn cô anh còn thấy ngại.
Từ nhỏ Tạ Đường đã sống dưới ánh hào quang của chị gái, bản thân chị có thể ảm đạm núp dưới bóng tối mà tồn tại.
Vào mùa hè năm cô mười lăm tuổi, cha Tạ có một dự án hợp tác với Lục gia, cả nhà họ Đường đến resort của Lục gia nghỉ ngơi. Ngờ đâu ở đó lại có sóng thần. Hàng loạt biến cố ai cũngkhông nghĩ tới, tất cả mọi người đều bị tách ra.
Cánh tay Lục Trác bị thương, hết sức nguy hiểm, sinh mệnh thoi thóp. Tạ Đường phát hiện ra,cô bé cắn răng cởi áo phơi của mình ra, khoác lên người Lục Trác đã hôn mê rồi ôm anh. Hai người lênh đênh trong cơn sóng thần mất mấy ngày, kiệt sức, mắt Lục Trác nhiễm trùng, căn bản không nhận ra cô bé là ai. Trong giây phút Tạ Đường sắp ngất đi, Lục Trác lại nói một câu.anh nói, mình đã chạm vào cơ thể ướt đẫm của cô bé rồi, cùng lắm về sau sẽ cưới ân nhân.
Tạ Đường biết rõ lời này chẳng qua chỉ là lời nói đùa, nhưng trong chốc lát, tim vẫn không nhịn được mà đập nhanh hơn.
Hai ngày sau, đội cứu viện đội tới, Lục Trác sớm đã hôn mê, Tạ Đường vẫn chống đỡ đến tận phút cuối, dùng hết toàn lực, nâng ngón tay suy yếu lên, đẩy Lục Trác về hướng cứu viện rồi ngất đi. cô bé khôg biết đã ở trên biển bao lâu, lúc tỉnh lại tứ chi đều co rút.
Mấy năm sau, cô bé vẫn luôn lưu luyến đặt câu nói đùa kia dưới tận đáy lòng.
……
Chính là về sau.....
Về sau, Lục Trác kế thừa Lục gia, đến Tạ gia cầu hôn.
Thế nhưng, người mà anh nhìn không phải cô.
Người anh muốn cưới, cũng không phải cô.
Buổi tối hôm ấy, Lục tổng cao lãnh chỉ liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Tạ nhị tiểu thư, xin hãy tự trọng.”
Lúc ấy Tạ Đường mới biết, Tạ Khinh cướp công của mình. Lúc Lục Trác tỉnh lại trong đội cứu viện, là chị cô ở bên chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ. Vì thế ạn cho rằng, là cô ta đã cứu mình. Sau đó chị gái lại từ trong miệng mình cạy ra toàn bộ quá trình, kể lại một chút cho Lục Trác nghe, anhhoàn toàn tin tưởng.
Tuy Tạ Đường muốn nói ra chân tướng, nhưng có ích lợi gì, không ai tin. Cha mẹ nói với mọi người trận sóng thần kia cô không hề đi cùng
Là con gái út quá ghen ghét chị gái, mắc bệnh trầm cảm, ảo tưởng mình thành chị, nghĩ rằng công lao là của mình.
“Đường Đường, mẹ biết con ghét Tạ Khinh, nhưng cũng không thể phá hoại chị gái đính hôn được".
Vì thế, Tạ Đường chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Tạ Khinh giả mạo mình tỷ, cùng Lục gia đính hôn. Bản thân cô lại thành người mắc bệnh trầm cảm, ảo tưởng, là nữ phụ độc ác.
Nếu không có hứa hẹn nói, sẽ không có kỳ vọng.
Mà một khi nghĩ rằng đã nắm được lại chỉ là hy vọng xa vời, lại bị tàn nhẫn cướp đi, loại thống khổ này khiến người ta tê tâm liệt phế.
Mấy đêm liền, Tạ Đường thành kẻ điên bị nhốt ở tầng hai biệt thự Tạ gia, tinh thần dần dần cũng có vấn đề
*
cô bé thật sự không rõ, vì sao cha mẹ có thể bất công như thế.
Cứ thế cho đến vừa rồi, mẹ dùng di vật của bà ngoại tới uy hiếp, ép mình phải lên bàn phẫu thuật, lúc đấy cô mời biết được chân tướng sự thật.
thì ra, ngay từ đầu cha mẹ đã không tính toán sinh ra mình, chị gái ra đời, hoàn mỹ vô khuyết, cần gì phải có thêm một đứa nữa.
Chỉ có điều, thận Tạ Khinh có vấn đề, cho nên cha mẹ mới quyết định sinh ra Tạ Đường, hi vọng lúc cô ta xảy ra chuyện gì, có thể có sẵn thận thích hợp.
Thậm chí để có thể ngoan độc hạ quyết tâm hi sinh mình, ngay từ bé đã gửi cô cho ông bà ngoại nuôi dưỡng, tránh phát sinh tình cảm.
——
“Vì chị gái mình, không phải nên làm thế sao? Con không thể ích kỷ như vậy được.”
Mấy lời này, Tạ Đường đã nghe cả trăm lần.
hiện tại chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Tạ Đường không cần Lục Trác nữa, cái gì cũng không muốn tranh với Tạ Khinh. Nếu có kiếp sau, cô chỉ cần cùng bà ngoại sống nương tựa vào nhau?
Nước mắt tràn mi.
Trong khoảng khắc dao phẫu thuật sắp chạm vào cơ thể thiếu nữ, đột nhiên có điều gì đó ầm ầm đổ xuống, kí ức đã qua, bay nhanh chảy ngược.
Tạ Đường cho rằng sắp nếm trải cảm giác đến chết ở bàn phẫu thuật, không nghĩ tới, mở mắt ra, lại quay về năm mình 14 tuổi.
Lúc đó, cô vẫn chưa cứu Lục Trác, vào ngày mưa xương bánh chè cũng không đau đến thấu tim gan do di chứng đợt sóng thần.
Tất cả đều chưa phát sinh.
Mùi nước sát ngập ngập tràn trong chóp mũi Tạ Đường, hành lang người qua người lại, có thể nghe phong thanh tin tức thế vận hội Olympic. Tất cả đều là kí ức đã qua, lại khiến lòng người khó chịu.
Hai giờ trước, Tạ Đường hoàn hồn lại, mới biết mình đang ở bệnh viện. Miệngcô khô khốc.
Nếu có thể quay lại thời gian sớm hơn, nhất định có thể trở lại thời điểm ông bà ngoại chưa rời khỏi mình, vẫn còn có người đau cho mình. Nhưng cô bé vẫn cảm tạ trời xanh, cho bản thân một cơ hội trọng sinh làm lại từ đầu.
Năm mười lăm tuổi, chị gái nhìn trúng vòng cổ mà ông ngoại để lại cho Tạ Đường. cô ta muốn, nhưng mình không chịu cho. một lúc sau, chẳng may bị bạn của Tạ Khinh đẩy xuống nước, sau đó bị viêm phổi phát sốt, nhập viện.
Chẳng qua, cha mẹ không chịu nổi con gái cả làm nũng, vòng cổ ngọc thạch vẫn phải đưa cho chị ta.
Cửa bị đẩy ra, mẹ Tạ bước vào, vén rèm lên. Ngay lập tức có tia nắng chiếu vào. Lúc này đầu mẹ cô vẫn còn đen tuyền, không có nếp nhăn, đối xử với congái út cũng coi như là ôn hòa. Bà ta oán trách mà nhìn người vẫn im lặng ngồitrên giường, liếc mắt một cái:
" Đường Đường, sao còn làm nũng, chỉ là cảm mạo thôi, còn không mau đứng dậy? Aiz, lúc trước mẹ còn thấy con là đứa hiểu chuyện. Thế mà lần này lại dám ngỗ nghịch? không phải chỉ là một cục đá ông ngoại cho thôi sao, chị thích thì cho chị đi, mẹ cho con tiền, ra cửa hàng đá quý mua một cái bù lại là được rồi?"
Tay Tạ Đường đặt ở dưới chăn run lên, dùng sức nắm chặt.
Chỉ là cục đá thôi sao?
Đời trước bản thân cũng không biết ý nghĩa của khối ngọc thạch kia, lúc trước ông chỉ nói là do tổ tiên để lại, có thể phù hộ mình bình an khỏe mạnh, vui vẻ xinh đẹp... Lúc đấy cô chỉ cho rằng đấy là mong ước tốt đẹp của ông chúc mình thôi.
Nhưng sau này, từ lúc cướp được miếng ngọc thạch, Tạ Khinh từ một người chỉ được coi là khứu giác xuất chúng lập tức biến thành thiên tài có giác quan nhạy cảm. Ăn thứ gì hay hương vị gì đi nữa, ngay lập tức không thể quên được. Sau lại được bố mẹ cho sang học trường Le Cordon Bleu nổi tiếng nhất tại Pháp, mộng tưởng trở thành người có thể nấu ra mỹ thực làm kinh ngạc toàn thế giới, sáng tạo ra nhãn hiệu của riêng mình.
Thậm chí, ngay cả dung mạo cũng coi như thanh tú bậc trung cũng trổ mã càng thêm mỹ lệ động lòng người, da như ngưng chi*
( Da như ngưng chi: Dầu mỡ đông, ý chỉ da thịt trắng trẻo mịn màng)
Mà Tạ Đường, giống như bị vận mệnh chú định bị tước đoạt thứ tương tự, hơi thở đầy sức sống dần dần bị rút cạn Đời trước khi chết trên bàn phẫu thuật mới 25 tuổi nhưng lại hết sức tiều tụy, tóc xơ xác, khả năng hồi phục cũng kém đi, vài vết thương nhỏ trên tay cũng không thể khép lại.
Nếu nói thời điểm xảy ra việc biến chuyển từ khi nào, chắc chắn chính là trong khoảng khắc Tạ Khinh dứt vòng cổ ra khỏi cổ cô.
……
một đời này, cô bé muốn khỏe mạnh bình an mà sống, không cần đi trêu chọc Lục Trác nữa. Trận sóng thần nửa năm sau kia, mặc kệ anh ta có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cũng không có quan hệ gì đến mình hết.
Tạ Đường có thể không cần Lục Trác, nhưng cô nhất định sẽ đoạt lại sinh mệnh khỏe mạnh vốn có.
Cũng trong lúc đang thẫn thờ, mẹ cô - Trịnh Vĩnh Hoa đã rót nước đưa tới, ý bảo nhanh chóng uống rồi ngoan ngoãn ngủ một giấc.