Cô nhẹ nhàng cầm con dao, trong đầu cô dường như có nhiều suy nghĩ. Nhưng đây là chấm dứt rồi. Chỉ một nhát là sẽ kết thúc. Sự ra đi yên tĩnh nhất rồi.
Cô cầm con dao hướng về ngực mình, tự tử kiểu này có chút khiến cô tiếc nuối. Nhưng đây là số phận của cô. Vào lúc cô đâm con dao vào giữa ngực mình, nỗi đau không thấy. Tựa như cô đã được giải thoát khỏi sự bất tử này. Sau này sẽ không còn sự bất tử nữa, đồng nghĩa sẽ không còn gặp được mọi người.
Xung quanh chỉ còn sự yên tĩnh, cô đã hoàn toàn được giải thoát. Nó chầm chậm đi lại, lau đi giọt nước mắt còn vương lên má. Là người nhìn cô ra đi, nó cảm thấy thú vị. Cơ thể này, cuộc sống này hoàn toàn thuộc về nó rồi. Trong không trung, cánh rừng yên bình chỉ thấy một người con gái toàn thân đầy máu bước ra khỏi nơi đó.
Ở chỗ mọi người, ai cũng lo lắng tìm kiếm tung tích của Aniko Kami. Cô hoàn toàn biến mất, không còn chút dấu vết ngoài những bức di thư được gửi tận tay. Takemichi cũng nhận được một cái, cậu biết rõ Aniko đã lựa chọn con đường này. Vào lần cuối nói chuyện, cô đã nhờ vả cậu làm chuyện này, cũng như là tâm nguyện của cô trước khi ra đi. Tuy cậu ghét phải che giấu chuyện Aniko có ý định chấm dứt tất cả, nhưng nhìn vào dáng vẻ kiên quyết của cô, cậu lại đành lòng
Liệu Aniko có hài lòng với kết quả này? Liệu nó có mang lại sự hạnh phúc thật sự cho mọi người? Hay là một khởi đầu cho sự rắc rối mới?
Hai tuần sau, tại chính tiệm bánh của Aniko Kami, nơi đó chẳng còn khách hàng, cũng chẳng còn sự tươi cười như trước. Bên trong được trang trí long trọng, ai cũng mặc những bộ đồ màu đen, khách đến viếng đều đầy đủ. Sau ngày hôm đó, mọi người đã báo cho cảnh sát rằng cô mất tích. Sau một tuần tìm kiếm, cuối cùng họ cũng chỉ thấy một cái xác lạnh lẽo, với vết thương chí mạng ở ngực
Họ không tin cô tự sát nên đã cho làm xét nghiệm tử thi, chính thực là tự tử. Không có dấu vết đánh nhau, sát hại. Chỉ có tự tử. Nghe thấy tin này mọi người dường như chết đi phần nào trong linh hồn. Họ không tin cô ra đi đột ngột như vậy. Rõ ràng mọi chuyện đã cực kì tốt đẹp. Không còn chuyện gì làm cô bận tâm cơ mà.
Tại sao lại rời bỏ bọn họ như vậy?
Trong đám tang, ai cũng không nói tiếng nào, không chút biểu cảm khi nhìn vào quan tài của cô đang được đưa xuống lòng đất. Một nơi lạnh lẽo, cô đơn. Có nhiều người đã không tin được sự thật này, không muốn đến dự. Nhưng rốt cuộc cũng bị nỗi đau gặm nhấm ở trong chính căn nhà.
Nhiều người đừng mấy căn giờ chỉ để ngắm nhìn bia mộ của cô. Nhiều người ngay cả sự dũng cảm cũng không thể lại gần bia mộ của cô. Rốt cuộc Aniko chẳng thể nào biết được sự lựa chọn ích kỉ của mình đã khiến bao nhiều người đau đớn.
Ema nhẹ nhàng mở cửa phòng anh trai của mình, bên trong không thấy ánh sáng chỉ thấy dáng người nằm trên giường, không hề quan tâm tới bất cứ thứ gì
"Anh Shin, anh ăn gì không? Ở dưới nhà..."
"Anh không ăn."
Ema nghe vậy, mặt mày cũng chẳng khá hơn chút nào. Vẻ mặt buồn rầu, đóng cửa không lên tiếng. Bộ đồ mặc đi đám tang của Aniko vẫn chưa hề thay, hốc mắt đỏ vì khóc nhiều. Vừa đóng cửa bờ vai lại run lên, hình ảnh Aniko người không chút sức sống, nằm trong nhà xác được che kín bằng vải trắng. Nó sẽ ám ảnh Ema suốt cuộc đời này
"Ema, Shinichiro vẫn chưa ra ngoài sao?"
Mikey nhẹ nhàng đi lại, lên tiếng. Tay đặt lên vai của em gái mình an ủi. Chẳng hiểu vì sao bây giờ chính cậu phải là người đau khổ mới đúng chứ. Nhưng cậu lại muốn động viên em gái và người anh trai của mình. Trong chuyện này không chỉ có cậu đau khổ, tất cả mọi người đều đau khổ. Và người đau nhất chính là Shinichiro
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!