Chương 07
Bên trong nhà Nhân ngồi xuống cạnh con Hiền. Hắn ta nắm lấy tay con Hiền lo lắng hỏi:
- Có sao không em? Con trai của chúng ta.... có sao không?
Con Hiền liếc nhìn ra cửa nhẹ nhàng đáp lại:
- Em... em không sao.
- Mẹ... còn mẹ có sao không?
Bà Hà vẫn khóc nấc lên, lắc đầu không đáp. Bên ngoài Diệp ôm bụng, mợ đau không sao thở nổi. Mợ biết con mình không xong rồi, cả cơ thể đau đớn đến tuyệt vọng. Thế nhưng không một ai quan tâm, đoái hoài đến mợ, dòng máu đang chảy ra càng nhiều. Mợ túm lấy túi, móc chiếc điện thoại, cơn đau khiến mợ tái nhợt không còn giọt máu nào, gấp gáp dùng sức lực còn lại gọi cứu thương. Cả người mợ hoảng loạn hệt như mười mấy năm về trước, khi vụ tai nạn giao thông xảy ra. Không được, con của mợ... đứa bé này mợ đã mong chờ thế nào, bốn năm năm nay mợ đã khổ sở ra sao mới có được. Đứa bé không thể có mệnh hệ gì được. Mợ không khóc, bởi mợ sợ khóc sẽ ảnh hưởng đến con. Bên trong lúc này con Bích cũng ra, nhìn thấy vệt máu trên chân Diệp nó khẽ nở nụ cười đầy đắc ý lẩm bẩm:
- Hại người là hại mình thôi.
Câu nói ấy nhỏ, nhưng Diệp nghe được, có điều mợ không còn quan tâm, đám người kia mợ không còn để ý, điều duy nhất lúc này là đứa con trong bụng. Nhân xác định con Hiền không sao, hắn ta mới chạy ra ngoài, hai tay hắn hơi run lên, không nghĩ lực đẩy mạnh khiến Diệp lại ngã xuống đây, còn có cả máu nữa. Năm ấy Diệp sẩy thai, chỉ là tự dưng sẩy thôi, đang yên đang lành thì cũng ra máu thế này, sau đó bốn năm thì không có con được. Nhìn dòng máu đỏ đang chảy ra hắn hơi hoảng, cúi xuống đỡ lấy Diệp rồi nói:
- Em không sao chứ?
Diệp ngước lên nhìn hắn, mợ không khóc, không chửi rủa, dù bụng quặn đau nhưng không kêu than chỉ cắn răng chịu đựng. Rõ ràng mợ không chửi hắn, nhưng không hiểu sao sự im lặng ấy lại khiến hắn rờn rợn. Giây phút này mợ không màng bất cứ thứ gì trên đời, chỉ cầu xin ông trời cho con mợ được bình yên, có đánh đổi tất cả mợ cũng chấp nhận. Mợ tự nhủ với lòng mình con sẽ không sao đâu, mợ không sống ác, đứa bé sẽ chẳng sao cả, cùng lắm là động thai, mợ nghỉ ngơi vài ngày sẽ đỡ. Khi xe cứu thương đến, Nhân và bà Hà cùng mấy người y tá đỡ Diệp lên, bà Hà còn giả nhân giả nghĩa khóc lóc nói:
- Con ơi, con ơi, con có sao không? Các cô chú ơi cứu con dâu tôi với.
Ôi chao! Thật là một người mẹ chồng tốt. Mấy người y tá thì thầm với nhau. Diệp nằm trên xe trân trân nhìn lên khoảng không trung, nỗi đau thể xác hành hạ nhưng đến tận khi vào gần đến viện mợ vẫn không mở một lời nào. Mồ hôi mợ túa ra lạnh ngắt, cả người run lên bám vào hai thành giường lạnh lẽo. Diệp không biết mình đã vào viện thế nào, đưa vào phòng cấp cứu ra sao, chỉ biết khi không còn sức lực chịu nổi nữa mợ ngất đi. Đến khi tỉnh dậy Diệp đã thấy mình nằm trong một chiếc giường trắng, xung quanh chỉ có một người bác sĩ đang thăm khám và một người y tá đang lay lay ống truyền.
- Bác sĩ, con tôi sao rồi?
Câu đầu tiên khi tỉnh lại, Diệp hỏi nhưng mợ đã cảm nhận trong bụng mình hình như trống rỗng. Bác sĩ nhìn người con gái nhợt nhạt trước mặt thương cảm đáp:
- Chúng tôi đã cố gắng nhưng không thể giữ được thai nhi. Cô đừng buồn, còn trẻ sau này sẽ lại có con thôi, chúng tôi cũng đã phẫu thuật đưa thai nhi ra ngoài, cô nghỉ ngơi cho khoẻ.
Từng lời bác sĩ nói rất rõ ràng, Diệp nhìn bác sĩ ngơ ngác cười:
- Bác sĩ, sao lại nói dối tôi. Đây này con tôi vẫn còn, siêu âm lại sẽ thấy.
Cả bác sĩ và y tá đều nhìn Diệp mà thương xót. Người y tá nữ nắm tay mợ an ủi:
- Cô đừng như vậy. Cô mới hai lăm, hai sáu tuổi thôi, sau này sẽ có con lại mà. Đứa bé này không có duyên, cô đừng buồn nữa để con được ra đi thanh thản.
- Không cô nói dối đúng không? Con tôi không sao đâu, cô bảo bác sĩ xem lại đi.
- Cô ơi, thật sự đứa bé không còn. Bác sĩ đã lấy nó ra khỏi tử cung rồi. Cô à, đợi thời gian nữa ổn định, cô sẽ lại có bé thôi, đừng lo nhé.
Cứ ngỡ rằng câu nói ấy là an ủi, nhưng nó lại như mũi kim đâm vào quả bóng đang căng phồng cuối cùng vỡ tan ra. Diệp đưa tay xuống bụng, không thể nào chịu nổi nữa, mợ biết mình không thể lừa dối bản thân cuối cùng oà lên khóc. Tiếng khóc thét giữa bệnh viện, ai oán, đau thương, mợ túm áo bác sĩ gào lên điên dại:
- Trả con lại cho tôi. Tôi xin các người, trả đứa bé cho tôi.
- Cô đừng như vậy mà. Sau này nhất định con sẽ quay lại với cô thôi. Đừng như vậy, giữ gìn sức khoẻ sau này mới nhanh có em bé được.
Sau này? Còn sau này nữa sao? Con của mợ, là phôi thai duy nhất đậu sau mấy năm ròng rã làm thụ tinh. Đứa bé này là niềm hi vọng để mợ sống tiếp, là thứ ánh sáng duy nhất trong tháng ngày tối tăm của mợ, mợ đã giữ gìn ra sao, đã cẩn thận thế nào mà ông trời vẫn nhẫn tâm cướp nó đi. Một đứa bé của một người đàn bà hiếm muộn, còn quý giá hơn tất cả mọi thứ trên đời. Vì sao? Vì sao? Nước mắt chảy thành dòng, xuống cổ, xuống cả chiếc áo bệnh viện thấm đẫm từng vệt. Mợ điên dại đáp hết dây dợ trên người, mợ đã mạnh mẽ không khóc, hi vọng giữ được con... cuối cùng nó vẫn tuột khỏi cuộc đời mợ. Y tá thấy mợ như vậy thì vội chạy đi tìm người nhà, trong phòng bệnh ai ai cũng nhìn mợ xót xa. Mợ chẳng còn gì cả, chẳng còn gì, tuyệt vọng mà khóc. Khóc đến khản cả cổ, chưa bao giờ mợ khóc nhiều đến vậy, còn cảm nhận cả gương mặt ướt đẫm. Có mấy người lên tiếng an ủi, nhưng căn bản nỗi đau quá lớn, mợ chẳng còn nghe lọt từ nào. Bên ngoài Nhân cũng chạy vào, thấy Diệp khóc hắn ta cau mày nhưng vì ở đây có nhiều người nên hắn vẫn cố tỏ ra dịu dàng:
- Diệp. Đừng khóc nữa. Từ từ mình sẽ có lại thôi em.
Nghe tiếng Nhân, Diệp khẽ nhìn lên, cả gương mặt nhạt nhoà nước mắt. Ánh mắt kia khiến hắn bất giác lùi lại. Diệp rút kim truyền, đáp mạnh xuống đất, lao thẳng về hắn ta gằn từng tiếng:
- Khốn nạn! Đồ khốn nạn. Là anh khiến tôi sẩy thai, là anh giết con của tôi, tôi phải giết anh, tôi phải giết anh.
Cả phòng bệnh nhìn hai vợ chồng Diệp. Nhân không ngờ vợ mình lại dám to tiếng với mình ở đây. Hắn thật chỉ muốn vả cho Diệp vài phát, nhưng tất nhiên hắn không làm thế, cố giữ tay Diệp rồi giả vờ đau khổ đáp:
- Em đừng thế này có được không? Con mất anh đã đau lòng lắm rồi, em đừng như vậy anh không chịu được mất.
Giỏi thật! Lẽ ra hắn ta và đám người kia phải được giải Oscar mới đúng. Diệp nhìn hắn, đứa bé mất đi là do hắn tự tay giết, là do đám người mang tên máu mủ ruột thịt kia bức chết nó. Mợ cười hềnh hệch nói:
- Đến giờ anh còn diễn? Anh không đẩy tôi ngã con tôi là không chết. Đồ khốn nạn! Anh sẽ bị quả báo thôi. Cả nhà anh sẽ bị quả báo thôi.
Bà Hà lúc này cũng đi từ ngoài vào, tay còn cầm cạp lồng cháo nóng hổi. Bà khóc nấc lên van xin:
- Con dâu à, mẹ biết con đau lòng, mẹ cũng đau lắm chứ. Bác sĩ ơi, xem giúp con dâu tôi, sao cháu lại thành ra thế này hả bác sĩ ơi?
Nhân vẫn ôm Diệp, hắn ta vẫn cố gắng dịu dàng với mợ. Từ sáng rồi ai cũng nhìn thấy hắn chạy đi chạy lại lo cho vợ con, mẹ chồng thì ngồi bên lo lắng từng tý một, lúc biết tin đứa bé không còn bà đã khóc ngất ngoài hành lang rồi lại về lật đật nấu cháo cho con dâu. Có lẽ cô gái này đau lòng quá mà nói sảng. Thế nhưng Diệp cười khinh bỉ, nhếch môi mà đẩy hắn ra, chỉ tay vào mặt hắn rít lên:
- Đến giờ các người còn muốn diễn cho ai xem? Hại chết đứa bé là máu mủ ruột thịt của các người mà vẫn còn muốn diễn trò giả nhân, giả nghĩa các người là phường khốn nạn, là quân độc ác.
Bà Hà thấy vậy vội chạy đi tìm bác sĩ nói gì đó. Mấy người trong phòng bắt đầu tò mò, rốt cuộc cô gái này nói sảng hay là sự thật? Nếu nói sảng sao giọng cô ta lại đanh thép, không có chút gì giống người điên? Nhân nhìn đám người, giả lả nói:
- Xin lỗi mọi người vì đã phiền đến mọi người, vợ chồng tôi bốn năm năm mới có con, thế nên mất con cô ấy sốc quá.
Nói rồi hắn thầm mắng bà Hà, chỉ vì tiếc tiền thuê phòng riêng cho Diệp mà để mọi chuyện rối tung thế này. Mấy người trong phòng thấy hắn điềm đạm, ăn nói nho nhã lịch sự thì gật đầu tin hắn. Mặc cho Diệp vẫn liên tục chửi bới, hắn nhẫn nhịn đến khi bác sĩ vào. Diệp nhìn bác sĩ, còn chưa kịp hiểu đám người định làm gì đã bị đè ra tiêm cho một mũi thuốc an thần khiến cả người cô lịm dần đi. Bà Hà nhìn con dâu lại khóc nấc lên:
- Các bác sĩ ơi giờ chúng tôi phải làm sao? Con dâu tôi phải làm sao đây?
- Cô ấy sốc quá nên như vậy, người nhà cố gắng tạo niềm vui cho cô ấy để cô ấy nguôi ngoai dần nỗi đau mất con. Còn nếu cô ấy không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh này, gia đình cần đưa cô ấy gặp bác sĩ tâm lý.
Chỉ vài câu nói vậy thôi cũng khiến cả phòng bệnh tin rằng cô gái này sốc quá mà nói nhăng nói cuội. Có một người mẹ chồng thương yêu như vậy, có một người chồng hiền lành, chăm chút thế kia là phúc phận rồi. Nhưng đâu ai biết, đằng sau những lớp mặt nạ kia là tâm hồn của những con quỷ độc ác, trời không dung, đất không tha!
Khi Diệp tỉnh lại thấy mình đã nằm ở nhà từ bao giờ, mợ đã ngủ suốt một ngày một đêm. Xung quanh chẳng có ai, trên bàn cũng chỉ có duy nhất bát cháo trắng và vài cọng cải chua. Đây là thức ăn mà họ để cho mợ sau khi vừa sẩy thai. Mợ nhìn bát cháo mà bật cười cay đắng, không ngờ rằng có ngày mợ lại bị họ thẳng chân đạp vào vũng bùn không ngóc lên được. Nghĩ đến đứa con còn chưa kịp chào đời nước mắt mợ lại lăn dài. Đám người súc sinh. Mợ rủa thầm. Tất cả mọi thứ mợ có thể cắn răng mà nhẫn nhục, mà chịu đựng, nhưng chuyện đứa con trong bụng mợ bị chính cha ruột, bà nội, cô ruột, dì ruột của nó hại chết mợ không bao giờ có thể chấp nhận.
Diệp đưa tay tìm điện thoại, thế nhưng điện thoại của mợ đã không cánh mà bay, lục hết trong túi cũng không thấy liền chạy ra cửa, có điều cửa đã bị khoá ngoài, mợ đàn bị giam cầm không có lối thoát. Diệp cảm thấy uất ức, chỉ muốn đâm chết đám người kia, từng kẻ, từng kẻ một, thậm chí kể cả đứa em cùng dòng máu với mợ. Thế nhưng giờ đến ngay cả sức lực phá cửa mợ còn chẳng có, mợ lấy năng lực gì mà trả thù bọn họ?
Khi còn đang nghĩ bên ngoài cũng có tiếng cạch cửa, Nhân và bác sĩ Luân bước vào. Hắn ta nói với bác sĩ Luân:
- Vợ tôi không muốn nằm viện vì ở đó đông đúc, chật chội, phòng tự chọn thì kín cả rồi. Anh xem có thuốc gì kê cho cô ấy được không?
Anh Luân nhìn Diệp tiếc nuối xen lẫn cả đau lòng. Cô gái anh quen biết đã bốn năm năm, anh hiểu Diệp khao khát có một đứa con thế nào, ngỡ có rồi cuối cùng lại vụt mất. Anh chẳng biết nói thế nào, cũng chỉ có thể an ủi Diệp rồi kê cho ít thuốc bồi bổ lại. Lúc Nhân đi ra ngoài nghe điện thoại, Diệp nhìn anh Luân, hai mắt sưng mọng hỏi:
- Bác sĩ Luân. Trước anh thăm khám cho tôi, anh nói với tôi tôi không có vấn đề về sức khoẻ sinh sản đúng không?
- Đúng vậy. Sau đợt cô sẩy thai, thả mãi không có tôi cho cô đi khám, chụp chiếu, vòi trứng, buồng trứng đều ổn, các chỉ số khác đều không bất thường. Nhưng có lẽ do tâm lý nên cô mới mãi không đậu được con. Tôi biết giờ cô đang đau buồn, nhưng cô phải ráng lên, giữ gìn sức khoẻ cho sau này.
Diệp lặng yên nhìn xuống nền đá lạnh lẽo, đến giờ mợ đã chắc chắn 100% bốn năm nay mợ không có con là vì đống thuốc ông Thắng và con Hiền cắt cho. Vài ngày trước mới chỉ là hoài nghi, đến giờ mợ cũng ngộ ra hết mọi thứ rồi. Một người em, một người cha, đến chết mợ cũng chẳng thể nghĩ trên đời thật sự có loại người như vậy. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả sự độc ác, khốn nạn của hai con súc vật ấy. Có khi nào con Hiền không phải con ruột của bà Quyết, không phải em ruột mợ không? Làm sao là ruột thịt mà nó có thể làm ra được những chuyện kinh thiên động địa như vậy? Mợ nhớ lại chuyện hôm qua, khi ấy đau quá mợ chỉ nghĩ đến con, giờ nhớ lại mới mang máng ngẫm ra. Con Hiền nói cái gì mà đừng ép nó bỏ con, Nhân nói cái gì mà con trai của chúng ta. Hoá ra nó và hắn đã có con với nhau sao? Mợ bật cười, không hiểu ông trời có mắt hay không mà hết chị Yến, mợ, rồi con Hiền đều có con với hắn. Loại người như hắn lẽ ra phải triệt cho vô sinh mới phải! Vậy mà còn có con trai nữa, biết giới tính ít ra cũng hơn mười hai tuần rồi nhỉ? Diệp như sực nhớ ra điều gì liền hỏi anh Luân:
- Anh Luân, thai chín tuần có thể biết giới tính không?
- Có thể.
Có thể? Chín tuần đã biết giới tính rồi sao? Diệp hỏi lại. Anh Luân gật đầu đáp:
- Đúng vậy. Giờ khoa học tiên tiến, có một loại xét nghiệm các nhiễm sắc thể gọi là NIPT. Khi xét nghiệm có thể biết giới tính của thai nhi vì cặp nhiễm sắc thể thứ hai mươi ba là cặp nhiễm sắc thể giới tính. Thai hơn tám tuần là cũng có thể làm được rồi, chỉ cần lấy lượng máu của người mẹ là có thể ra. Ngoài biết giới tính còn có thể biết được các bệnh liên quan đến rối loạn nhiễm sắc thể.
Cuối cùng thì Diệp cũng đã hiểu vì sao bà Hà nhất định phải giết đứa bé trong bụng mợ. Ngày đi khám thai, bác sĩ lấy máu mợ đã cảm thấy không đúng, hoá ra bà ta đi xét nghiệm xem đứa bé trong bụng mợ là trai hay gái. Đứa con trong bụng mợ đích thị là gái rồi, bà ta đã từng nói bà ta đếch cần cháu gái, đẻ cháu gái là vận mệnh lụi bại, đen đủi ập đến. Có lẽ giờ đây bà ta đang vô cùng sung sướng khi trút được gánh nặng. Mợ định hỏi anh Luân thêm vài câu nhưng bên ngoài Nhân cũng vào. Anh Luân cũng chào mợ rồi đi ra ngoài. Nhân tiễn anh Luân rồi quay lại nhà, hắn đưa mợ cốc nước rồi khẽ nói:
- Em uống thuốc đi rồi cái Bích mang cơm cho. Thuốc này uống trước khi ăn.
Diệp nhìn hắn tự dưng thấy hắn giống kẻ tâm thần phân liệt, đa nhân cách, lúc thì hắn như con quỷ, lúc lại trưng ra vẻ hiền lành. Mợ cười nhạt:
- Ly hôn đi.
Đây là lần thứ hai mợ đòi ly hôn, hắn bật cười:
- Ly hôn? Em quên anh đã từng nói gì rồi sao? Ly hôn thì em chỉ trắng tay mà ra đi thôi.
- Tôi không cần tài sản gì gì cả, cũng không cần một xu từ anh, 20% cổ phần tôi cũng biếu cả nhà anh, tôi và anh không còn con cái, chẳng còn gì cả, ly hôn là giải thoát cho cả hai, anh cũng tự do thoải mái rước con Hiền về đây sống.
- Không được!
Diệp không hiểu nổi, hắn ta cố giữ lại hôn nhân này để làm cái chết tiệt gì? Ngoài 15% cổ phần công ty ít ỏi thì mợ còn cái chó gì để hắn lợi dụng? Cớ gì hắn lại không chấp nhận ly hôn? Mợ nhìn hắn, như nghĩ ra điều gì hỏi:
- Vì sao lại không được? Hay... tôi vẫn còn giá trị gì để anh lợi dụng?
Hỏi đến đây đột nhiên mợ thấy hắn hơi sững lại, nhưng rồi đột nhiên hắn vung tay vả mạnh vào mặt mợ rít lên:
- Đừng có mơ mà đòi ly hôn. Cô không cần sĩ diện nhưng nhà họ Hồ cần. Cô đừng mơ mà bôi tro trát trấu vào nhà họ Hồ. Đây là lần thứ hai, cái tát này là cảnh cáo, cô còn đòi ly hôn tôi sẽ không để cô yên đâu.
Vừa dậy sau khi phá thai đã ăn một cái vả từ chồng. Mợ không kìm được lao vào vả lại hắn. Hắn bị sốc trước thái độ này liền túm tóc mợ vả liên tiếp đến mức mồm mợ cũng bật máu. Mùi máu tanh tưởi bốc ra. Mẹ kiếp! Mợ gào lên. Gã đàn ông mợ yêu tưởng như chết đi sống lại nay đánh mợ không thương tiếc. Chó chết thật! Đầu óc mợ choáng váng, hắn vừa vả vừa nói:
- Ly hôn! Cô mơ đi! Trừ khi cô chết.
Mợ túm lấy ly nước bên dưới cũng không còn nghĩ ngợi gì cầm cốc nước đập thẳng vào đầu hắn. Cốc nước vỡ tan, từ trên đầu một dòng máu đang chảy. Hôm nay có giết chết hắn mợ cũng thấy không thoả. Hắn ta mặc kệ máu lao tới túm cổ mợ như muốn bóp chết tươi. Mợ nhìn hắn gầm lên:
- Anh giết tôi đi. Tôi có thành ma cũng sẽ báo oán. Đứa con của mình mà anh cũng dám giết nó, anh là loại cầm thú.
- Cầm thú? Cô dám đổ oan cho tôi? Là tự cô hại Hiền rồi trượt chân mà ngã, tôi còn chưa xử cô lúc ở viện nói nhắng nói cuội.
Trên đời này quả là loại người nào cũng có, chỉ là cái loại Diệp không ngờ đến nhất lại ở ngay cạnh mình. Hắn ta hại mợ mất con mà giờ còn ở đây đổ cho mợ. Không một chút ăn năn hối hận, hắn ta dửng dưng như thể đứa bé này chẳng phải con hắn. Máu mủ ruột thịt mà hắn không chút xót thương. Mợ túm lấy tay hắn cắn mạnh hai mắt trợn lên:
- Nghiệp sẽ quật anh sớm thôi. Loại người như anh chết cũng không rửa hết tội.
Bên ngoài có tiếng cạch cửa, ông Hoàng, bà Hà và cả con Bích lao vào trong. Thấy Nhân đầu máu me, thấy cảnh tượng trước mắt liền lao vào giữ tay Nhân, ông Hoàng quát:
- Chúng mày làm cái trò gì đấy hả? Còn coi cái nhà này là cái gì không?
Thích quát đúng không? Diệp gằn to hơn:
- Cái nhà này sắp bị quả báo hết rồi! Giết người đền mạng, các người giết con tôi, các người sẽ bị quả báo mà thôi.
Không ai tin người con dâu thứ bình thường hiền lành thục đức nay lại có thể chửi bới loạn xạ như vậy. Ông Hoàng cũng không dám to giọng mà ngồi xuống giọng dịu dàng hơn:
- Con dâu, con ngồi xuống, bình tĩnh nghe thầy nói mấy câu được không?
Diệp chẳng muốn nghe bất cứ lời nào, chẳng muốn tin bất cứ ai nữa. Thế nhưng ông Hoàng vẫn kiên nhẫn nói:
- Thực ra mẹ con muốn ép con bỏ đứa bé không phải vì có ác ý gì đâu, hôm mẹ con làm xét nghiệm, bác sĩ nói đứa bé trong bụng con bị dị tật không thể giữ nên mẹ con mới làm như vậy
Diệp bật cười khinh bỉ. Thấy mợ cười con Bích rít lên:
- Thầy đang nói chuyện tử tế với chị, chị cười thế là ý gì? Chị đang coi thường bậc bề trên đấy hả?
- Thầy à! Mẹ không có chứng chỉ hành nghề y, nếu con của con bị dị tật, sao không đưa vào viện làm thủ thuật? - Diệp khinh khỉnh vặn lại.
Đám người cứng ngắc mồm, bà Hà từ từ đi về phía Diệp, khẽ nói:
- Vì mẹ sợ con không chấp nhận được sự thật. Dù sao cái thai còn bé, bỏ sớm thì càng đỡ đau lòng.
- Kể ra năm ấy bà nội cũng làm thế với mẹ, bỏ đi hai đứa con khuyết tật nhân cách là anh Nhân và cô Bích thì giờ có lẽ xã hội cũng bình an hơn rồi mẹ nhỉ?
Lời nói của Diệp thật khiến bà Hà tức muốn chết, còn con Bích và Nhân thì chỉ muốn lao vào vả cho mợ vài phát vì quá láo. Thế nhưng bà Hà vẫn cố nhẫn nhịn, cười gượng gạo:
- Mẹ biết con còn đang đau lòng, thôi thằng Nhân đi lên nhà đi đừng giam lỏng vợ con nữa để vợ con ra ngoài cho khuây khoả, con Bích dọn phòng cho chị, mẹ lên bưng cơm xuống. Diệp à, con muốn đi đâu cứ báo mẹ, ra ngoài hẹn hò bạn bè cho đỡ buồn. À mẹ bảo với anh Luân rồi, anh ấy kê thuốc cho, vài ngày nữa sẽ đến thăm khám cho con để con nhanh hồi phục lại.
Mợ kinh tởm sự giả nhân giả nghĩa ấy ngay cả từ mẹ mợ cũng không muốn gọi, mợ gằn lên:
- Bà đi ra ngoài đi.
Bà Hà nghe đến đây hơi sững lại nhưng vẫn cố nhẫn nhịn nói:
- Mẹ biết con hận mẹ, nhưng thật sự là thầy bói nói đứa bé này là khắc tinh của cái nhà này. Con cũng vì đại cục...
- Vì đại cục là giết chết máu mủ ruột thịt của mình? Cả nhà các người là một lũ khốn nạn. Bà tưởng tôi không biết sao? Bà tưởng tôi ngu sao? Rõ ràng bà biết con trai bà ngoại tình, vì đứa con trong bụng con Hiền là con trai nên bà mới nhẫn tâm giết cháu gái mình đúng không?
- Con đừng nói chuyện vô lý như vậy. Vả lại con mới là vợ chính thức, đàn ông mà, năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, con cũng đừng giận thằng Nhân quá. Chắc nó cũng là một phút nông nổi thôi, con yên tâm, đối với mẹ chỉ có con là con dâu, còn với Hiền, mẹ chỉ nhận cháu chứ không nhận con.
Diệp nghe xong không nhịn nổi, gầm lên:
- Bà đừng nói gì nữa. Cả nhà các người nhất định sẽ bị quả báo mà thôi.
Bà Hà tức đến độ suýt nữa đã vả cho mợ một cái, ông Hoàng thì chau mày lại lẩm bẩm :"Láo toét". Mợ vốn nghĩ ông Hoàng, bà Hà sẽ đánh mợ nhưng cuối cùng cả hai đều vẫn nín nhịn, bà Hà nói:
- Bích, con dọn phòng cho chị, mẹ đi nấu cơm.
Diệp chán nản nhìn từng con người mợ đã từng coi như ruột thịt, mấy năm cung cúc hầu hạ hại mợ ra nông nỗi này mà vẫn cố diễn vở hài kịch. Con Bích không cam tâm nhưng vẫn ở lại dọn sạch sẽ nhà cho mợ, ông Hoàng thì để lên đầu giường mợ ít tiền còn dặn mợ đừng nghĩ nhiều, ông sẽ đứng về phía mợ, ông còn trách mình không biết dạy con mới ra nông nỗi này nhưng vẫn khẳng định bà Hà thương mợ thật. Bà Hà thì lên nhà, bưng cho mợ một mâm cơm gà tần, sườn ninh, toàn những món ngon bổ dưỡng. Thế nhưng tất cả những điều ấy cũng không hề làm Diệp động lòng, thậm chí càng nghi ngờ đằng sau những hành động này là cả một âm mưu.
Kể từ ngày mất con Diệp đâm ra khác hẳn, dù cho nhà chồng đối với mợ tốt thế nào, mẹ chồng cơm bưng nước rót ra sao, em chồng vướng ba con vẫn giúp mợ dọn nhà cửa mợ vẫn chẳng mảy may để ý đến. Với Nhân, mợ càng không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một lần. Dạo này hắn lại trở về trạng thái ngoan ngoãn như trước, nhưng mợ phỉ nhổ vào tin hắn tử tế. Nếu hắn đã không cho mợ ly hôn, mợ cũng sẽ sống cùng hắn, sống như cái xác không hồn trong nhà này rồi từ từ mợ sẽ tính cách sau. Số tiền mà ông Hoàng cho mợ, mợ định mua một cái điện thoại, điều quan trọng nhất phải có là điện thoại. Có điện thoại rồi mợ sẽ thuê thám tử theo dõi Nhân, nhất định phải có được bằng chứng hắn ngoại tình thì mợ mới có thể ly hôn được. Dù trắng tay mợ cũng phải ly hôn! Theo dõi rồi mợ cũng sẽ thuê người theo dõi con Hiền, mợ muốn vạch trần toàn bộ tội ác nó làm để cho gia đình chồng mợ sáng mắt lên.
Nghĩ vậy nên đến ngày thứ sáu kể từ ngày Diệp ra viện cũng là một tuần sau khi sẩy thai mợ cũng cầm tiền ra khỏi nhà. Thực ra Diệp muốn đi mua từ vài ngày trước nhưng cả tuần nay mợ bị giam trong nhà. Nhân khoá cửa ngoài không cho mợ đi đâu, cổng thì bà Hà khoá kín, luôn miệng nói rằng sức khoẻ mợ còn yếu, nghỉ ngơi chứ đừng ra gió, một lần sa bằng ba lần đẻ. Nhà họ Hồ tỏ ra tốt đẹp nhưng thực ra chính xác là đang giam mợ không cho mợ thoát. Mợ cũng không còn cách nào đành ở nhà chờ thời cơ, đến sáng hôm nay Nhân đi làm sớm, mợ rình lúc hắn ta đi chưa kịp khoá cửa iền vội vã ra cổng, thật may bà Hà chưa kịp khoá cổng, mợ dự tính mua điện thoại xong thì sẽ về nhà một chuyến. Giờ này ông Thắng và con Hiền đi làm rồi, có lẽ chỉ có bà Quyết ở nhà. Thế nhưng mới đi được đến vườn hoa mợ đã nghe tiếng con Bích rít lên trong bếp:
- Mẹ bảo con còn phải chịu đựng chị ta đến bao giờ? Con mệt lắm rồi, anh Nhân cũng mệt lắm rồi, không thì mẹ để anh ấy ly hôn đi cho xong. Ly hôn mà chẳng được chia một nửa cái biệt thự sao?
- Con ngu này mày ngu lắm ly hôn là ly hôn thế nào. Hai anh em mày chỉ giỏi cái chuyện đâu đâu. Cái biệt thự nhà nó mẹ nó lập di chúc đứng tên nó từ trước khi nó lấy thằng Nhân rồi ly hôn còn khướt mới được xu nào. Đợt ông Thắng bảo bán biệt thự đi để đầu tư làm ăn, cứ ngỡ bà ta đồng ý nhưng bà ta lại đổi ý chứ biệt thự đó đâu phải đứng tên ông Thắng đâu. Biệt thự ấy đáng giá cả chục tỷ chứ ít gì? Mày có biết công ty của nhà mình đợt này thua lỗ nặng không? Nếu có khoản tiền kia sẽ vực dậy được công ty. Mẹ nó cũng chẳng sống được lâu nữa đâu. Nhưng con mụ này rất kinh, dù ông Thắng làm cách nào cũng nhất định không sang tên mảnh đất cho ông ta và con Hiền mà để cho con Diệp. Nghe nói luật sư của mụ ta đã chuẩn bị sẵn sàng toàn bộ giấy tờ rồi chỉ cần chết đi thì sẽ thuộc về con Diệp.
- Nhưng thuộc về chị Diệp rồi sao chứ? Chị ta còn mơ mới cho mình.
- Mày khỏi phải lo, có cách hết.
Diệp nghe đến đây thì bụm miệng lại. Nếu không phải mợ chính tai nghe được thì không tin được rằng mình lại thừa kế biệt thự mà gia đình mợ sống từ nhỏ tới giờ. Bà Quyết không hề sang tên cho ông Thắng, mà dành cho mợ. Hoá ra đám người này không chấp nhận cho mợ ly hôn, hoá ra đám người này vẫn cố diễn trọn vở kịch là bởi mợ đang còn giá trị lợi dụng. Tiếng con Bích lại cất lên:
- Nhưng mẹ xem chị ta chẳng có chút động lòng nào. Xem ra lần này chị ta thực sự đoạn tuyệt với gia đình mình rồi. Làm sao mà lấy được xu nào từ chị ta chứ. Vả lại chờ đợi thế thì đến bao giờ? Mẹ chị ta chắc gì đã chết luôn?
- Mày đúng là não chỉ để làm cảnh, chờ mẹ nó chết thì mướt mùa, mụ Xuân nhân tình của lão Thắng vừa gọi cho tao...
Đến đây Diệp không nghe được tiếng bà Hà nói nữa, chỉ thấy tiếng rì rầm nho nhỏ. Lúc này mợ chẳng còn nghĩ được gì, vội vã ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Mợ không cần phải nhanh chóng mua điện thoại, càng không cần phải nhanh chóng ly hôn, điều quan trọng giờ là mợ phải về nhà, phải tìm bà Quyết, mợ nghe sao như đám người kia đang định hại mẹ của mợ? Đám người khốn nạn này lại định làm gì? Định giở trò gì thế? Mẹ kiếp! Mợ chửi thề!Thế nhưng khi vừa chạy ra đến cổng Diệp cũng thấy xe của Nhân đỗ ngay trước mặt. Còn chưa kịp gọi taxi hắn đã lao ra hỏi:
- Em định đi đâu thế?
Diệp nhìn hắn, cố bình tĩnh đáp:
- Tôi đi mua ít đồ thôi.