Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chị Em Song Sinh

Phiên toà xét xử đám người nhà họ Hồ diễn ra vào thứ hai. Cả Diệp, Quỳnh, Vũ và Luân đều có mặt từ đầu đến cuối trong phiên toà ấy. Diệp đến rất bình thản, cô mặc chiếc váy lịch sự mà trang nhã, ngồi cạnh Luân, gương mặt không trang điểm đậm nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Vài ngày trước, cô nhận được lá thư từ trong tù của con Hiền, nó viết cho cô một lá thư rất dài, xin lỗi rất nhiều nhưng chung quy lại là nó muốn xin Diệp hãy làm đơn giảm án cho nó. Với những việc làm của nó, nó biết khả năng cao mình sẽ bị khung hình phạt cao nhất là tử hình có điều con người ta là thế, khi chạm đến ranh giới sinh tử mới thấy mình khát khao được sống thế nào. Con Hiền cũng vậy, nó vẫn muốn sống, muốn được sống nhưng tội ác nó gây ra thật khó để tha thứ. Thế nên với lá thư của con Hiền, Diệp không trả lời, cô không có nghĩa vụ phải trả lời sự thỉnh cầu ấy của nó. Những năm tháng khốn khổ, nhục nhã, bất hạnh cô từng cầu xin nó nhưng nó vẫn quyết ép cô vào đường cùng, vậy nên giờ cô cũng chẳng đủ bao dung mà tha thứ.

Bên trong, con Hiền, bà Hà, mụ Xuân, con Bích, còn có cả con Hồng tự đi đầu thú được công an dẫn ra. Nhân, lão Thắng bị giam ở trại tạm giam khác cũng sẽ xét xử vào thời gian khác với tội danh khác nhau. Kẻ liên quan đến Hoàng Hà, còn lão Thắng liên quan đến những sai phạm của Quyết Tâm.

Con Hiền gương mặt hốc hác, đôi mắt lại sưng húp, trũng sâu, khoé mắt nhăn nheo trông già đi cả chục tuổi, nhìn nó giờ đây không ai nghĩ nó mới chỉ là cô gái hai lăm tuổi. Cái tuổi lẽ ra phải là tuổi đầy ước mơ, hoài bão, rực rỡ phấn đấu cho gia đình và bản thân vậy mà giờ đây lại bị giam trong ngục tù tối tăm. Lúc đi qua Diệp, mắt nó sưng mọng lên thế nhưng Diệp không nhìn nó, cô ngồi vô cảm nhìn lên khoảng không phía trước. Bà Hà, cô Bích, mụ Xuân không khác gì con Hiền, nhất là bà Hà, mái tóc đen giờ đây đã hoá bạc, người đàn bà ăn chơi, giàu có nay bỗng hoá tiều tuỵ, xơ xác gầy rộc hẳn đi.

Phiên toà rất đông, suốt cả buổi Diệp gần như không nói gì nhiều. Đại diện luật sư của cô và Luân đưa ra đầy đủ các bằng chứng, chứng cứ xác thực, cô chỉ trả lời các câu hỏi mà toà đưa ra. Mỗi lần tội ác của đám người kia bị vạch ra, bên dưới lại là những tiếng ồ lên của người đến dự. Từ đầu đến cuối, nhiều người vẫn không dám tin một cô gái bé nhỏ như Diệp lại phải gánh chịu nhiều khổ đau, uất ức đến vậy. Thực ra khi nhắc lại những ký ức, lồng ngực Diệp vẫn cứ run lên. Con Hiền suốt buổi xét xử liên tục khuỵ ngã, một chút sức lực nó cũng gần như không còn. Mỗi lần bị hỏi đến, đều khóc nấc lên như thể hôm nay là ngày tận thế của nó. Có điều không một ai thương cảm, người ta liên tục chửi mắng, tội ác của nó đâu phải khóc lóc là gột sạch được?

Mãi đến khi toà tuyên án, con Hiền gần như không đứng nổi trước vành móng ngựa. Hai tay nó bám lên thành gỗ chờ đợi phán quyết từ toà. Giây phút ấy gương mặt nó trắng bệch, nước mắt lã chã rơi, chết và sống cách nhau trong gang tấc. Cảm giác chết ngay có lẽ còn đỡ, cảm giác ngồi trong ngục tù chờ đợi cái chết khốn khổ vô cùng. Thực sự đây chính là đày xuống mười tám tầng địa ngục.

Nó để mặc gương mặt lã chã nước nhìn Diệp. Thế nhưng sắc mặt cô lạnh như băng, đôi tay nó bỗng chắp lại như nguyện cầu điều cuối cùng trước khi chết. Thế nhưng bên trên tiếng toà tuyên án khiến nó đột nhiên sững sờ lại. Toà tuyên án con Hiền tù chung thân, lẽ ra mức án của nó phải là tử hình bởi nó phạm tội cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng do nạn nhân viết đơn xin giảm án, vậy nên toà xem xét giảm án của nó từ tử hình xuống chung thân. Con Hiền tưởng mình nghe nhầm, cả người dường như bất động. Nó suýt đã bụm miệng gào lên nhưng cuối cùng đôi chân ngã xuống bấu tay lên nền đất lạnh lẽo nhìn Diệp khóc nức nở, liên tục dập đầu như Diệp đã ban cho nó thêm một mạng sống. Diệp không nhìn nó, cô đứng dậy, cầm túi xách rồi cùng Luân ra ngoài để luật sư ở lại. Cô không muốn nhìn đám người ấy thêm một giây phút nào nữa.

Bên ngoài trời xanh biếc, suốt mấy đêm nay cô đã suy nghĩ rất nhiều. Thực ra cô cảm thấy cô không hề đủ bao dung để vị tha cho con Hiền. Có điều cái chết suy cho cùng vẫn là tàn nhẫn quá, dường như cô cũng chưa đủ mức nhẫn tâm để nhìn nó phải chịu mức án cao nhất. Nhất là nó vẫn còn một đứa con gái nhỏ. Cô làm đơn xin giảm án cho nó, tù chung thân cũng là giam cả đời mình trong ngục tù, có cải tạo tốt thế nào cũng mất gần 1/3 cuộc đời nữa trong nơi tối tăm ấy. Thực ra cô cho nó cơ hội cũng là cho chính mình cơ hội, cơ hội buông bỏ hận thù, sống cho chính mình. Bên cạnh Luân khẽ siết chặt lấy tay cô, lặng lẽ nói:

- Mọi chuyện qua rồi. Về nhà thôi em.

Về nhà thôi em. Câu nói ấy rất đỗi bình thường sao cô cảm thấy ấm lòng vô cùng. Luân lái xe đưa cô về nhà, trước kia khi anh làm bác sĩ ngoài này đã mua một căn biệt thự ngay giữa trung tâm thành phố. Căn biệt thự này cũng là nơi Diệp chăm sóc cho anh những ngày sau khi xuất viện trở về.

Khi về đến nhà, Diệp nhận được điện thoại của chị gái. Đám người ta ngoài con Hiền thì mụ Xuân, con Bích, và cả bà Hà đều nhận bản án thích hợp. Con Hồng bị ba năm tù nhưng có hối cải nên được hưởng án treo. Diệp nghe xong, khẽ thở ra một hơi, còn lão Thắng và Nhân cũng sẽ phải chịu những hình phạt thích đáng khác.

Bên ngoài, Luân hình như lạch cạch làm việc, dạo này chuẩn bị quay lại với nghề bác sĩ nên anh cũng hơi bận. Diệp không muốn làm phiền, cô lại có chút mệt mỏi nằm trên giường trong lòng hồi tưởng lại tất cả những gì đã qua. Người đàn ông này cô không biết đã yêu cô bao lâu, nhưng cô chắc chắn anh phải yêu cô rất nhiều, nhiều đến mức không màng cả nguy hiểm tính mạng mà cứu cô. Vậy nên từ khi ở viện về cô đã mở lòng ra với anh. Anh yêu cô như vậy hà cớ gì cô phải trốn tránh anh thêm nữa? Cuộc đời này có bao nhiêu là dài lâu? Gia đình anh không phản đối, cha mẹ anh đồng ý, anh lại một lòng một dạ vì sao chỉ còn cô thôi lại phải từ chối?

Cô còn nhớ khi cô chạy trốn đám người truy bắt mình kia, không biết anh đã phải nỗ lực thế nào để tìm cô. Có lẽ anh đã không ngủ cả mấy ngày trời, nên ngay cả khi kiệt sức nhưng anh vẫn tìm được cô đúng lúc cô vừa bị xe tông. Suốt quãng đường đưa cô vào viện anh đã hoảng loạn ra sao, giây phút ấy anh đã nguyện đánh đổi tất cả mọi thứ chỉ mong cô sẽ được sống. Cô còn nhớ ngày đầu tiên mở mắt tỉnh dậy sau hôn mê, người cô nhìn thấy đầu tiên là anh. Gương mặt anh hốc hác, gầy đi rất nhiều, vẻ thanh cao tuy vẫn còn nhưng lại mang theo cả sự vội vã, lo âu không giấu nổi. Hằng ngày anh ở cạnh chăm sóc cho cô, kiên nhẫn từng chút một, làm những việc mà trước đây chỉ có mẹ cô mới có thể làm được cho cô. Cô còn nhớ đôi chân cô ban đầu bị tổn thương, hằng ngày đều là anh cùng bác sĩ trị liệu giúp cô đi từng bước một. Có đôi khi cô cảm thấy nản, muốn buông bỏ, cũng là anh dùng những tin tức thu thập được của đám người nhà họ Hồ để cô có động lực sống tiếp. Ngay cả khi gương mặt cô phẫu thuật khác đi, anh đối với cô vẫn không có chút gì khác biệt, vẫn ở cạnh cô, từng chút, từng chút một.

Sau này khi cô đã hồi phục, là anh đưa cô về nhà. Anh chấp nhận lời đề nghị của cha mẹ mình, chấp nhận sẽ quay về Nam làm bác sĩ, từ bỏ sự nghiệp ngoài Bắc chỉ vì Lung Linh đồng ý giúp cô trả thù. Ngay cả những tin tức về Viễn Đông, về người chị gái song sinh cũng đều là anh âm thầm điều tra giúp cô. Thực ra tình yêu của anh rất lớn, lớn đến mức cô mới cảm thấy tự ti như vậy. Nhưng giờ sau bao biến cố cô nhận ra rằng trên đời này chẳng có gì là xứng hay không xứng, chỉ có yêu hay không yêu. Cô yêu anh, anh yêu cô! Vậy là đủ!

Diệp nằm đó, không biết nghĩ ngợi bao lâu cuối cùng ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại chợt nghe tiếng lạch cạch dưới bếp còn có cả mùi thức ăn thơm phức bốc lên. Hoá ra là đến giờ trưa, từ lúc về đây Diệp mới biết thực ra Luân tuy là bác sĩ, cũng rất bận nhưng nấu ăn lại rất ngon. Không phải vì đang ăn nhờ ở đậu nhà anh mà cô nịnh, nhưng qua vài lần ăn món anh nấu cô thấy là ngon thật sự. Cô khẽ cười mình, đã ở đây không còn để anh nấu cơm cho vội vã đi ra ngoài, khi thấy anh đang thái bò ở bếp cô liền bước vào nhặt rau rồi hỏi:

- Em vẫn không hiểu một người bận rộn như anh thì có thời gian học nấu ăn ở đâu mà nấu ngon được như vậy?

Luân không nhìn cô mà đáp:

- Anh biết nấu ăn từ hồi nhỏ rồi. Hồi nhỏ bố mẹ anh rất bận, anh Vương lớn hơn thì đi học xa, anh với em gái ở nhà cô giúp việc nấu ăn rất chán, em gái anh kén ăn, thế nên anh phải nấu cho nó ăn, nấu nhiều thành quen, tự khắc ngon.

Nghe Luân nhắc đến em gái, Diệp cảm thấy đáy mắt anh dấy lên chút buồn man mác. Thực ra cô cũng trải qua cảm giác như anh, mất đi người mẹ thân thương nên cô hiểu trên đời này nỗi mất mát khi người thân mất đi sẽ theo mình rất lâu, có lẽ cả đời không thể quên nổi. Bầu không khí có chút trầm xuống, nhưng rồi nhanh chóng Luân khẽ quay sang nói với cô:

- Diệp. Anh nhờ mẹ xem cho rồi, tháng chín đẹp ngày, anh muốn chúng mình cưới nhau.

Lần này thì đến lượt Diệp khựng lại, cô mở lòng với anh, yêu anh, sống chung với anh nhưng một đám cưới cô chưa nghĩ đến. Không phải cô không nghiêm túc với anh, thực ra yêu thì yêu... nhưng để cưới cô lại thấy xa xôi quá. Nhất là trong lòng cô lại có một mối lo khác... cô sợ mình không sinh được con. Suốt bốn năm năm cô bị cho uống thuốc gì cô cũng không rõ, sau đó lại sẩy thai, đến giờ cô và Luân đã sống chung bao nhiêu tháng ngày nhưng cô vẫn chưa hề có tin vui. Cô cố gượng cười nói:

- Anh đừng đùa. Chuyện cưới xin đâu thể gấp gáp thế được?

- Anh không đùa! Anh rất nghiêm túc, với em không gấp nhưng với anh lại rất gấp.

Diệp nghe đến đây, thực lòng tim mình cũng tan chảy cả ra. Cô hai bảy tuổi rồi, anh cũng hơn ba mươi, cả hai cũng muốn có một gia đình nhỏ. Chỉ là sự lo lắng làm cô thấy bất an. Liệu rằng... gia đình anh có chấp nhận một người phụ nữ không thể sinh con, liệu anh và cô có hạnh phúc nếu không có con không? Anh thấy cô đứng ngây ngốc thì gõ nhẹ lên trán tôi nói:

- Anh biết em đang lo lắng điều gì, nhưng em quên anh là bác sĩ chuyên về hiếm muộn sao? Có thể con của em và Nhân anh không thể tạo được ra, nhưng con của anh và em nhất định là sẽ có nguyên một đàn. Em yên tâm chưa?

- Nhưng...

- Nhưng gì mà nhưng, chẳng lẽ em không tin vào tay nghề của anh sao? Một người có sức khoẻ sinh sản bình thường như em cớ gì phải lo lắng thế?

Nghe anh nói đến đây đột nhiên cô cũng bật cười. Hoá ra bác sĩ không chỉ biết cầm dao mổ, bác sĩ không chỉ biết nấu ăn ngon mà còn biết trấn an và xoa dịu người ta bằng tinh thần nữa. Cô nhìn anh, cũng không còn muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn toàn tâm toàn ý trân trọng từng phút giây bên nhau. Anh đã nói như vậy... cô cũng muốn đặt niềm tin vào anh. Một bác sĩ giỏi như anh cô còn gì lo lắng chứ?

Ăn cơm xong, cô định đi tắm, không ngờ Luân cũng kéo cô vào phòng rồi cười gian xảo:

- Tắm chung đi.

Trước nay cô và anh làm tình không phải ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh đề nghị tắm chung khiến cô xấu hổ đỏ mặt hỏi lại:

- Hả?

Chẳng ngờ anh rất bình thản đáp lại:

- Chẳng phải em muốn có con sao? Hăng say làm tình, baby sẽ đến.

Diệp nghe đến đây thì ho sặc sụa, toàn bộ cơ thể chợt nóng lên. Thật ra cô biết Luân mặt dày, từ hồi ở viện về, cơ thể phục hồi là suốt ngày sáp lại gần cô, chuyện làm tình lần đầu của hai người cũng là do hôm đó cô có chút men rượu không tự chủ nổi, về sau anh càng ngày càng lưu manh khiến cô không thoát được. Vả lại... cô cũng rất yêu anh, cảm giác khao khát xác thịt với anh là bản năng mà cô không thể chối bỏ. Yêu anh như vậy, khao khát thuỷ nguyên cháy bỏng là điều đương nhiên. Cô còn chưa kịp đáp lại Luân đã kéo cô vào phòng tắm. Vừa vào đến phòng tắm anh đã bật vòi hoa sen chảy xuống, bàn tay anh chạm vào chiếc váy của cô từ từ lần mò vào trong. Cảnh tượng này khiến cô đỏ bừng mặt, anh liền túm lấy tay cô đặt lên áo mình rồi cúi xuống hôn mạnh lên môi cô đôi tay mạnh bạo xé váy của tôi xuống. Cả cơ thể cô trần truồng, hai gò bồng đảo rung lên theo nhịp của anh. Cô cũng đưa tay cởi bộ quần áo trên người, đến khi cả hai đều cảm thấy chịu nổi nữa mà lao vào nhau. Anh hôn cô rất mạnh, chiếc lưỡi khám phá từng khoang miệng, hơi thở thơm tho có mùi quế quen thuộc toả ra. Cô bấu lên người anh muốn tan luôn vào anh. Anh hôn cô đến đâu lại tham lam đưa chiếc lưỡi ướt át theo dòng nước chảy đến đó, cuối cùng khi lướt qua xương quai xanh anh liền cúi xuống ngậm một bên bầu nhũ hoa mút mạnh, tay còn lại nhào nặn không thương tiếc. Diệp không sao chịu nổi, từ khi ở cạnh Luân cô đã như biến thành người khác, không còn giữ mình, cũng không sợ người đàn ông cô yêu đánh giá, cô không kìm được khẽ rên lên, anh lại đưa một tay vỗ nhẹ vào mông cô, chỉ là cái vỗ bình thường nhưng trong căn phòng này lại tiếng kêu kích thích phát ra. Chiếc lưỡi vẫn ngậm chật nhũ hoa mà mút, mùi sữa tắm thoang thoảng cả người, bàn tay kia dần di xuống dưới từng thớ thịt rồi cuối cùng chạm vào giữa hai chân, tách nhẹ ra bắt đầu lùng sục bên dưới nới sâu thẳm nhất, Diệp không chịu được tiếng rên to hơn. Luân chợt quỳ hẳn xuống, đưa chiếc lưỡi chạm nhẹ vào nơi ấy. Cô vội vàng van xin:

- Đừng anh...

Cảm giác này vô cùng tuyệt vời nhưng cô cảm thấy rất xấu hổ, cô cảm thấy có chút không xứng. Thế nhưng anh mặc kệ túm chặt tay cô, chiếc lưỡi tách hai cánh hoa ra mặc sức mà đá đưa. Cô còn nghe tiếng anh đáp lại:

- Em xứng đáng hơn thế nữa.

Diệp bị kích thích đến tột độ á lên một tiếng. Bên dưới ấy từng dây thần kinh như muốn tê liệt, cả người cô run lên vì cực khoái tột độ. Chiếc lưỡi nóng bỏng cứ tiến sâu tiến sau ở nơi ấy, khi cô không còn chịu nổi nửa anh liền bế thốc cô lên mà đẩy vật thể cương cứng vào trong ấy. Cô bấu lấy anh gấp gáp thở. Khi vật thể đã đi được vào trong anh cứ lấy hết sức mà đẩy. Từng nhịp đẩy như muốn khiến cô điên lên. Cô nhìn người đàn ông này, đã trải qua biết bao sóng gió khổ đau, giây phút này như muốn hoà vào nhau không dứt. Vật thể cương cứng kia lùi lại một chút lại đâm sâu thêm một chút mãi không dứt.

Cô không kìm nổi nữa căn lấy vai anh bật ra:

- Luân! Em yêu anh.

Khi vừa dứt câu nói ấy cô cũng thấy Luân hơi dừng lại. Gương mặt anh gần như căng lên, ánh mắt có chút đỏ, rồi đột nhiên như vũ bão anh càng lúc càng mạnh mẽ mà mãnh liệt. Đến khi toàn cô tôi có dòng nước chảy vào anh mới thì thầm vào tai cô:

- Diệp! Anh yêu em!

Cô chợt gục đầu vào vai anh, cả người ướt đẫm không buông. Anh lấy khăn lau cho cô, bế cô vào giường. Cả ngày hôm ấy anh và cô đã quần nhau không biết bao nhiêu lần, đến khi mệt quá mới ôm nhau ngủ thiếp đi. Bên ngoài bão giông đến đây, nơi này vẫn bình bình, yên yên đến vô cùng.

Những ngày tiếp theo Diệp trở lại làm việc ở trường học. Thực ra việc làm ở Lung Linh chỉ là để trả thù, cô vẫn muốn làm đúng nghề mà cô mong ước. Lẽ ra ban đầu cô và Luân định về Nam sinh sống, nhưng nay Lung Linh mở chi nhánh ngoài Bắc nên Luân có cớ ở ngoài này cùng anh Vương nữa. Quyết Tâm giờ thuộc về Viễn Đông, Quỳnh vài lần đề nghị Diệp ra làm cùng mình nhưng cô thật sự không có hứng thú với thương trường. Chị gái cô thì khác, chị và anh rể đều là những người bản lĩnh, khôn ngoan, còn cô trả thù xong nhiệm vụ, cô muốn được sống là chính mình. Giống như Luân, cả cơ ngơi giàu có anh cũng đâu màng, anh vẫn muốn làm bác sĩ đấy thôi. Thế nên Diệp thi vào làm giáo viên trường Quốc Tế trên Hà Nội, còn Luân cũng trở về viện phụ sản làm việc sau khi được minh oan.

Nhà Quỳnh Vũ cách nhà Diệp Luân không xa, vậy nên tối nào chị em nhà cô cũng tụ tập đánh chén. Chú Đông nhận luôn Diệp là con, hai đứa con gái song sinh của Viễn Đông khiến chú vui và tự hào vô cùng. Nhắc đến chú Đông lại nhớ đến bà Lan, bà ta giờ ở ẩn hẳn trên chùa, nghe nói bà ta đã cạo tóc đi tu, từ bỏ cõi hồng trần, còn Linh trong tù cũng ngày đêm sám hối.

Thứ bảy, Min được nghỉ, Quỳnh và Diệp đưa con bé đi thăm Linh. Khi vừa thấy Min, cô ta đã bật khóc nức nở. Con bé dường như cũng rất nhớ mẹ nuôi, vẽ tặng cô ta một bức tranh. Thực ra Linh không hẳn là quá xấu xa, cô ta nuôi dạy Min rất tốt, suốt năm năm cô ta thật sự coi Min như con đẻ, đối với Min một lòng, một dạ thương yêu. Thế nên khi thấy con bé, cô ta thật sự đã cảm thấy bản thân mình sai trái và tội lỗi thế nào. Chỉ vì một tình yêu mù quáng mà điên cuồng ra tay với con bé. Suốt khoảng thời gian trong tù, cô ta đã rất nhớ Min, còn xin Diệp một chiếc áo của Min mà ôm cho vơi nỗi nhớ thương. Quỳnh cũng muốn cô ta sám hối, bởi cô biết trong lòng Min vẫn thương yêu cô ta, ít ra năm năm nay cô ta cũng không tệ bạc với Min, cô vẫn mong cô ta có thể quay đầu là bờ.

Sau khi đưa Min ra ngoài, Diệp và Quỳnh đi chuyển tiền cho mẹ cu Thóc rồi ra mộ bà Quyết. Con gái của con Hiền là mẹ cu Thóc nuôi, Diệp tuy hận con Hiền nhưng cô vẫn thấy đứa bé không có tội tình gì. Có điều cô cũng không muốn nhận nuôi đứa bé, bởi cô rất sợ lần nữa lặp lại sai lầm như mẹ cô. Dù sao cũng rất khó để nuôi con của kẻ thù, cô chỉ có thể chu cấp cho nó mỗi tháng để nó được ăn học tốt nhất có thể.

Sau khi gửi tiền xong hai chị em mua bánh kẹo ra mộ bà Quyết thắp hương. Hôm qua Vũ và Luân đã ra nhổ cỏ, dọn dẹp sạch sẽ khu mộ. Hai chị em cô đặt bánh kẹo lên, thắp cho mẹ nén hương, cầu cho mẹ trên trời bình an. Mùi khói hương nghi ngút bốc lên, khoé mắt hai chị em cũng cay xè. Đám người ác trả giá rồi, nhưng mẹ cô vẫn không thể quay về. Nỗi đau mất cha, mất mẹ quả thực là nỗi mất mát vô cùng lớn. Quỳnh khẽ nắm tay em, không còn mẹ thì đoạn đường sau này chị em cô nhất định sẽ nương tựa vào nhau mà sống. Cô còn cầu mẹ phù hộ cho Diệp có một đứa con, cô thật sự rất rất mong sẽ nhìn thấy tin vui của em gái mình.

Thời gian sau đó Lung Linh mở một chuỗi siêu thị ở Thủ Đô, nay kết hợp với Viễn Đông nên ăn ra làm lên vô cùng. Quỳnh và Vũ cũng bận rộn nhưng cũng may có Min nên cũng không đến nỗi tham công tiếc việc. Phía bên này Diệp đi dạy, Luân đi làm, cuộc sống êm đềm cứ thế mà trôi.

Thế nhưng có một điều Diệp vẫn thấy hơi lo lắng đó là mãi cô vẫn chưa dính bầu. Tháng chín là cưới, giờ đến tháng chín còn gần nửa năm, cô thật sự khao khát có con trước khi cưới nhưng dường như ông trời không nghe thấu. Mặc cho Luân đã kiểm tra, sức khoẻ sinh sản của cô rất bình thường, vòi trứng, tử cung đều không có bất thường gì cả.

Buổi tối hôm mùng một tháng sáu Tết thiếu nhi cả nhà Diệp Luân sang nhà Quỳnh Vũ tổ chức tết thiếu nhi cho Min. Diệp mua cho Min cơ man nào là đồ, con bé vui lắm, còn nói sẽ cố gắng giữ gìn đồ cẩn thận sau cho em bé nhà dì Diệp. Thế nhưng với câu nói đáng yêu ấy của Min mà Diệp cứ buồn mãi, cô cũng muốn sinh một đứa trẻ, trai gái đều được để có thể làm bạn với Min nhưng xem chừng khó quá. Khi về đến phòng tắm táp xong Diệp nằm vật ra giường. Luân cũng tắm xong xuôi ra đến nơi liền hỏi:

- Sao mặt em cứ âu sầu thế? Ban nãy ở nhà chị Quỳnh vẫn còn vui thế mà?

Cô nhìn anh, lo lắng hỏi:

- Anh ơi, có khi nào em không có con được nữa không? Anh nhớ lại đi, hay lúc tai nạn em bị cắt bỏ buồng trứng, tử cung gì đó rồi? Hay anh nói dối em?

Luân nghe vậy trợn trừng mắt đáp:

- Vớ vẩn. Anh dám lấy tư cách đạo đức của anh ra để khẳng định buồng trứng tử cung của em hoàn toàn bình thường, các chỉ số như AMH đều nằm trong vùng chuẩn.

- Nhưng sao mãi em không có?

Luân nghe vậy liền cúi xuống đưa môi chạm lên tóc cô giọng điệu lại đầy lưu manh:

- Vậy mình làm cho có đi.

- Hôm nào cũng làm mà mãi có thấy có đâu anh? Làm từ ngày nọ qua tháng kia mà cũng đâu có? Anh toàn lừa em.

- Em cứ nghĩ là mình đang gieo hạt đi, gieo cũng phải để thời gian nó nảy mầm chứ, nào, chẳng phải anh đã nói rồi sao, em phải cố gắng kiên trì chứ. Nếu không có nữa mình sẽ can thiệp IVF. Kiểu gì cũng có mà.

Diệp ngước to mắt nhìn Luân, cảm thấy vẻ thanh cao của anh ngày càng không còn, nhìn đâu cũng thấy điệu bộ lưu manh không tả. Cuối cùng trong khung cảnh tuyệt diệu thế này, trong căn phòng xinh đẹp mà anh trang trí theo sở thích của cô, cô cũng thật tâm không từ chối nổi. Thôi thì anh là bác sĩ, cô là bệnh nhân, anh nói gì cũng đều phải ca Suốt thời gian nghỉ hè ấy, cô rất rảnh, anh tuy chẳng rảnh lắm nhưng mỗi khi đi làm về anh và cô lao vào nhau không biết bao nhiêu đêm. Dường như ngoài những khao khát xác thịt cả hai quả thực đều mong có con một cách nghiêm túc. Có điều chờ đợi mãi cũng chẳng phải hạnh phúc gì. Diệp chẳng biết làm thế nào, cô chỉ đành nói với Luân nếu hai người cưới nhau xong một tháng vẫn chưa có con thì cả hai sẽ bỏ toàn bộ công việc để làm thụ tinh. Luân nghe cô nói vậy, anh cũng không nỡ từ chối mà gật đầu đồng ý, cô muốn thế nào anh đều sẽ nghe theo.

Diệp nghỉ hè hai tháng, đến tháng tám phải đi làm, sau đó là chuẩn bị cho khai giảng năm học mới. Như thường lệ ngày khai giảng của trường cô cũng như toàn quốc là ngày mùng 5 tháng chín. Sau buổi khai giảng trường cô có tổ chức ăn nhẹ, là nhân viên mới nhưng Diệp rất được lòng mọi người vì sự trung thực, chuyên môn vững vàng. Lúc ở trường Diệp có ăn một miếng dưa bỗng dưng nôn nao, choáng váng không tưởng thế nên sau đó cô không ăn thêm được gì nữa. Bình thường trường cô toàn mua hoa quả sạch, là trường Quốc tế nên đa phần mọi người đều ăn uống cẩn thận. Không hiểu sao không ai cả mà chỉ mình cô bị như vậy. Sau khi đi khai giảng về Diệp mệt nhoài nằm xuống giường ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy cũng thấy Luân đã về. Thấy anh, cô khẽ nói:

- Em hơi mệt hôm nay không nấu cơm được rồi, anh giúp em nấu cho em chút cháo nha

Nghe vậy Luân liền vội bước đến tay chạm lên trán cô rồi lẩm bẩm:

- Không sốt, em thấy người thế nào

- Cứ nôn nao sao ấy, còn mệt, buồn ngủ, đau đầu.

Nghe đến đây Luân vội hỏi:

- Em bị thế từ bao giờ?

- Từ lúc sáng, đi khai giảng ăn dưa hấu là bị. Mọi người đều không sao cả, hay em bị ngộ độc thức ăn rồi? Nôn mãi từ sáng.

Luân nhìn cô, nói tiếp:

- Mặc áo vào đi theo anh.

- Đi đâu chứ?

- Ốm thì tất nhiên là đi viện rồi. Anh đưa em đi khám xem thế nào?

- Nhưng...

- Nhưng nhị gì chứ? Có ngộ độc hay thế nào cũng cần phải khám. Đi theo anh.

Diệp nghe vậy cũng cố ngồi dậy, cô thật sự rất mệt, cũng sợ rằng nôn mãi thế này không ổn, Luân lái xe chở cô theo đường ra viện Bạch Mai. Thế nhưng khi đi gần đến cổng đột nhiên cô thấy anh suy tư điều gì đó, trong giây lát anh quay xe lại đi ra viện phụ sản. Cô thấy vậy liền hỏi:

- Sao lại quay xe? Đến viện Bạch Mai rồi đây anh?

Anh không nhìn cô mà hỏi lại:

- Em trễ kinh hơn một tháng rồi nhỉ?

Nghe anh hỏi đến đây, cô có chút ngạc nhiên, chu kỳ kinh của cô không đều nhưng từ lúc thả anh là người luôn theo dõi. Cô còn chưa kịp hiểu anh định làm gì anh đã đưa cô thẳng lên phòng siêu âm của anh còn dặn cô nằm yên. Luân vừa siêu âm vừa chăm chú nhìn lên màn hình, gương mặt anh vô cùng nghiêm túc. Suốt hơn năm sáu năm quen nhau, từ khi cô còn là vợ của Nhân, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy anh nghiêm túc đến căng thẳng như vậy. Tay anh lúc siêu âm còn có chút run run. Cô thấy vậy hỏi lại:

- Sao vậy? Có chuyện gì thế?

Anh không hề đáp, vẫn chăm chú nhìn lên màn hình. Đến khi cô không còn kiên nhẫn được nữa túm lấy tay anh hỏi:

- Anh! Sao vậy? Rốt cuộc là em bị sao? Không phải chỉ là ăn dưa rồi bị thế sao?

Luân lúc này mới từ từ buông lỏng người, ánh mắt anh không còn căng thẳng nữa, khoé môi không giấu nổi nụ cười đáp:

- Không phải ngộ độc thức ăn. Em có thai rồi. Thai đôi, tám tuần, cả hai thai đều đã có tim thai.

Diệp nghe Luân nói tưởng mình nghe nhầm lắp bắp:

- Anh... anh bảo gì cơ?

- Anh nói em có thai rồi! Thai đôi! Con của anh!

Diệp nghe xong vẫn không dám tin vào tai mình lắc đầu:

- Không thể nào... anh đừng đùa vậy chứ.

- Cuộc đời anh siêu âm rất nhiều thai, thai tự nhiên có, thai IUI có, thai IVF có, nhưng chưa lần nào anh siêu âm kỹ đến mức căng thẳng như lần này. Anh có thể lấy toàn bộ danh dự của bác sĩ ra để đảm bảo với em.

Tai Diệp bất chợt ù đi, không phải cô không tin, mặc dù trễ kinh nhưng kỳ kinh của cô luôn loạn xì ngậu, tin này quá bất ngờ nên cô thực sự không dám tin nổi. Đến khi Luân trực tiếp vừa siêu âm vừa chỉ cho cô hai phôi thai trong tử cung, còn cho cô nghe tiếng nhịp tim đập cô mới tin rồi oà lên khóc. Cô có con rồi, là con với Luân, với người đàn ông cô yêu, với người đàn ông đã chờ đợi cô mòn mỏi suốt bao năm. Thấy cô khóc, anh liền tiến lại vỗ vỗ lên vai cô thì thầm:

- Đừng khóc! Có con rồi phải cười lên chứ? Chẳng phải em rất mong con sao? Mà em biết mà đúng không, khi mẹ vui vẻ con mới khoẻ mạnh được. Nào cười lên anh xem.

Diệp nhìn anh, lúc này cô mới quệt nước mắt ôm chặt lấy anh. Còn không đợi cô đáp anh đã nói:

- Cảm ơn em. Yêu em.

Giọng cô hơi nghèn nghẹn:

- Không! Phải là cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em được nhiều điều hạnh phúc đến vậy. Em yêu anh. Yêu anh rất nhiều.

Bên ngoài trời se se lạnh, thế nhưng cả cô và anh không hề thấy lạnh chỉ cảm thấy giây phút này như kết trọn hạnh phúc mà cả hai người mong chờ. Anh cũng khao khát lắm chứ, khao khát một đứa con với cô, để cô có thể trọn vẹn mà yêu anh.

***

Tháng chín trời xanh lam, ngày mười tám đẹp làm sao, cái tiết thu dìu dịu thật khiến con người ta yêu đời. Hôm nay là đám cưới của Diệp và Luân, từ sáng Vũ và Quỳnh đã đưa Min đi, phía bên nhà trai vợ chồng anh Vương cũng dẫn theo hai cậu con trai song sinh tám tuổi ra từ sớm. Min mặc bộ đồ trắng như công chúa, trông con bé có vẻ còn nổi bật hơn cả cô dâu, phía bên kia hai cậu trai sinh đôi thấy Min liền tiến lại làm quen. Có điều con bé cũng kiêu phết ra điều không muốn đi tìm nơi khác ngồi. Quỳnh và Vũ nhìn con gái mà chỉ biết lắc đầu cười. Lẽ ra theo lời mẹ chồng Diệp, phải đến hai tám tháng chín âm mới cưới, có điều giờ Diệp có thai, nhà Lung Linh chẳng muốn chờ đợi nữa tổ chức luôn vào 18/9 Dương.

Mẹ chồng Diệp còn rất trẻ, gương mặt phúc hậu, bà vừa tiếp khách vừa kể với khách mời giọng đầy tự hào:

- Con dâu tôi làm giáo viên trường Quốc tế đấy. Ngay từ lần đầu gặp tôi đã thương rồi, nhìn con bé đã thấy giống con gái tôi. Con bé ngoan, biết điều, thật sự không giống các cô gái ăn chơi bây giờ.

Có người hỏi mẹ chồng Diệp có ngại không khi cô có một quá khứ đầy đau thương và một đời chồng. Thế nhưng bà vừa rưng rưng vừa đáp lại:

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!