Khi mợ Linh đi khuất chỉ còn Quỳnh và Vũ trong phòng. Con Thanh nhìn biểu cảm của Vũ cảm thấy vô cùng sợ hãi nên đã xin phép xuống dọn nhà trước. Vũ đang gói đồ để mai rời đi, xung quanh nhà đầy những valy xếp một cách gọn gàng. Quỳnh cũng nhớ rất rõ chuyện sáu năm về trước, cách lúc cô và Vũ xảy ra chuyện quan hệ tình dục lần đầu khoảng hơn một tuần gì đó thì nhà anh có hỷ sự. Anh không muốn về nhưng dưới áp lực của họ hàng vẫn phải về Việt Nam vài ngày. Theo như cuộc nói chuyện ban nãy, thì là Vũ bị mợ Linh chuốc thuốc, khi tỉnh dậy hai người đã trong trạng thái trần truồng. Thật ra cuộc đời mà, ai chẳng có sai lầm, nhưng nếu Vũ bị chuốc thuốc đó không phải sai lầm của anh mà là một cái bẫy. Một cái bẫy được giăng ra mà anh chỉ là nạn nhân. Quỳnh không giống những cô gái khác, cô là đàn bà, biết ghen tuông nhưng không mất lý trí, đúng sai cô phân biệt được. Chỉ là cô đang nghĩ nếu đêm ấy quả thực hai người có chuyện gì xảy ra, nếu như chính Vũ cũng không nhớ nổi, nếu bé Min là kết quả chuyện ngoài ý muốn đó thì cô sẽ phải làm sao đây?
Vũ và Quỳnh đều không ai nói câu nào. Dường như cả hai đang mải mê chạy theo những suy nghĩ riêng của mình. Nếu bé Min là con gái của Vũ...nghĩ đến đây Quỳnh bỗng cảm thấy trái tim mình hơi quặn lên. Thật sự rất khó khăn để chấp nhận chuyện chồng mình có con gái riêng. Dù cho đó là kết quả của một cái bẫy thì vẫn rất đau lòng. Cô và anh đã từng mất đi một đứa con chung, nỗi đau lớn như vậy bao nhiêu năm cô còn chẳng quên được. Nếu Min là con của Vũ thật cô sẽ vô cùng tủi thân, tủi thân cho cả cô và đứa bé đoản mệnh kia. Thế nhưng có một điều cô cảm thấy hoang mang, đó là ban đầu anh rất chắc chắn đêm đó anh và mợ Linh không có chuyện gì xảy ra. Tính anh xưa nay thế nào cô hiểu rất rõ, nếu đêm ấy có xảy ra quan hệ xác thịt, chẳng lẽ anh không nhớ một chút nào sao? Mang máng cũng không nhớ sao? Chẳng lẽ lại quên tiệt đi như vậy? Rốt cuộc là anh không nhớ nên mới nghĩ rằng không có gì, hay quả thực là không có gì thật? Nhưng nếu không có gì tại sao mợ Linh lại có thể chắc chắn đến như vậy? Mợ ta sẽ không nói dối đâu, bởi kết quả xét nghiệm ADN có thể có trong bốn tiếng, bốn tiếng nói dối để làm gì cơ chứ?
Cô ngồi nhìn bản xét nghiệm ADN rất lâu, đầu óc cô là một mớ hỗn độn không lối thoát. Thực ra cô biết Vũ rất yêu cô, sáu năm nay anh chờ đợi cô đủ để hiểu tình yêu lớn lao đến thế nào. Anh chắc chắn không mảy may có chút tình ý nào với mợ Linh, bởi nếu có anh đã buông tay cô từ lâu rồi, từ hồi cô đâm cho anh một vết thương chí mạng. Anh yêu cô nhiều đến vậy, chờ đợi cô lâu như vậy cô thật sự không thể mở miệng mà trách anh dù chỉ một lời. Cô không trách anh, chỉ trách mợ Linh quá bệnh hoạn, một tình yêu bệnh hoạn đến nỗi cô cảm thấy rợn người. Tất cả những chuyện này chính anh cũng không muốn nó xảy ra, cô cũng không muốn. Nhưng nếu nó đã xảy ra rồi, cô sẽ không truy hỏi lại nữa, cô muốn cùng anh tìm cách giải quyết.
Thế nhưng hai người còn chưa kịp nói gì với nhau mợ Linh cũng dẫn bé Min xuống. Trước mặt hai người mợ Linh nói rất kiên định:
- Tôi vốn định để hai người lên mang tóc của con bé đi xét nghiệm. Nhưng thôi chi bằng tôi mang con bé xuống thì hơn. Để xác nhận tôi không nói dối, hai người cứ việc xét nghiệm thật kỹ. Min, con có thể cho chú Vũ vài sợi tóc của mình được không?
Bé Min ngoan ngoãn làm theo lời mợ Linh, con bé thậm chí còn chẳng hiểu mình sắp phải đối mặt với chuyện gì, ngây ngô cho rằng đó là một trò chơi nên bứt tám chín cộng tóc lận đưa cho Vũ rồi cười nói:
- Con cho chú Vũ này.
Quỳnh nhìn Min, nghe giọng cười thơ ngây của con bé không hiểu sao cô lại cảm thấy đau lòng. Cô không mong Min là con của Vũ, nhưng con bé không có tội tình gì, lỗi lầm của người lớn cô không thể ghét bỏ con bé được, thậm chí... cô bỗng cảm thấy thương xót khó nói thành lời. Có lẽ bởi vì Min bằng tuổi đứa con gái đoản mệnh kia của cô, có lẽ bởi vì mỗi lần nhìn thấy Min cô lại tưởng tượng ra con gái cô nên cô thật sự yêu quý Min bằng cả tấm lòng của mình. Mợ Linh nhìn nắm tóc trên tay Vũ lại nói:
- Năm năm nay tôi nuôi con không đòi hỏi gì cả, giờ tôi chỉ muốn cho nó một danh phận.
Nghe đến đây đột nhiên Vũ đứng phắt dậy, anh nắm chặt túm tóc rồi bỗng quát lên:
- Câm mồm!
Cả Quỳnh và mợ Linh đều không ngờ cũng không ngờ Vũ phản ứng gay gắt như vậy, mợ Linh bất giác kéo tay Min lại. Quỳnh nhìn mợ Linh, cô đứng dậy, dường như mọi sự bình tĩnh cô dồn vào giây phút này đáp lại:
- Chị Linh, chúng tôi sẽ xét nghiệm lại, nếu đúng con bé là con của Vũ thì vợ chồng tôi sẽ đón nhận con bé. Dù sao con bé cũng rất thiệt thòi, tôi và Vũ sẽ đối xử thật tốt với Min. Trẻ con không có tội tình gì cả. Chị cứ về trước đi, có kết quả sẽ nói chuyện sau.
Có lẽ mợ Linh không thể ngờ rằng Quỳnh lại có thể nói ra những lời này. Mợ nhìn Quỳnh, cô ta không hề ghen tuông, thậm chí còn hết sức bình tĩnh, còn nói cái gì mà đón nhận Min? Trong lòng mợ Linh bỗng có chút khó chịu, đưa Min cho con Tú mang lên nhà trước rồi đáp lại:
- Con bé là con của tôi và cậu Vũ, cô lấy tư cách gì mà nói sẽ đón nhận nó?
Trước câu hỏi của mợ Linh, Quỳnh giữ nguyên vẻ bình thản như thường đáp lại:
- Tôi và Vũ kết hôn trên pháp luật, được pháp luật công nhận, tôi là vợ của anh Vũ, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, như vậy tôi đã đủ tư cách để đón nhận con riêng của chồng tôi chưa? Chẳng phải chị nói không có ý định chia rẽ vợ chồng chúng tôi sao? Nếu không có định chia rẽ cớ sao lại phải tỏ thái độ khó chịu như vậy? Chị nói tôi không có tư cách để đón nhận con bé, vậy mỗi lần con bé đến chơi với ba nó tôi không được phép ở nhà, không được phép ăn cơm cùng, không được phép xuất hiện hay thế nào? Nếu vậy 365 ngày chị đều đưa con bé đến thì 365 ngày tôi đều phải cuốn xéo hay thế nào?
Mợ Linh bị Quỳnh vặn lại câm bặt miệng. Cô đâu phải ngu xuẩn gì mà rõ ý đồ của mợ Linh. Nếu đã không có ý chia rẽ thì chôn vùi bí mật đó đến hết cuộc đời này đi, nếu đã tiết lộ ra thì tâm cơ đã rõ ràng rồi. Cái gì mà chỉ muốn cho Min một danh phận, càng nghe cô càng cảm thấy nực cười. Thực ra cô nói không buồn là nói dối, nhưng Vũ không làm gì sai, cô làm sao có thể vì chuyện anh bị gãi bẫy cách đây cả sáu năm rồi mà giận dỗi, chửi bới, trách móc cơ chứ? Nếu như người ta đã có ý định chia rẽ cô và anh, chẳng phải cô và anh càng phải nắm chặt lấy tay nhau sao? Min là con anh thì đã sao, nếu ông trời khó khăn với cô như vậy, cô cũng sẽ coi Min như con mình, sẽ cố gắng dung hoà và yêu thương con bé. Mợ Linh nhìn Quỳnh, rất lâu sau mới có thể đáp lại:
- Tôi không có ý như vậy. Dù sao tôi vẫn là mẹ ruột con bé, không ai được tranh cướp con bé đi cả.
- Nếu sợ bị tranh cướp con bé sao không giữ lấy con bé ở cạnh mình, giữ lấy bí mật này đến hết đời mà phải nói ra rồi sợ bị tranh cướp? - Quỳnh lại vặn lại
Một cô gái có thể khiến Vũ yêu như chết đi sống lại, suốt sáu năm yêu đến điên dại thì phải có bản lĩnh cỡ nào. Mợ Linh bỗng trở nên hoang mang, mợ liếc nhìn Vũ, chỉ sợ anh nhìn ra được ý đồ xấu xa của mình nên cuối cùng khẽ nói:
- Vũ, cậu cứ đi làm xét nghiệm ADN đi. Sau khi có kết quả, chúng ta sẽ nói chuyện riêng.
Vũ lúc này mới từ từ đứng lên, anh cầm nhúm tóc trong tay, quay sang mợ Linh cất giọng lạnh lùng:
- Cút ra khỏi nhà tôi.
Mợ Linh nhìn Vũ, sắc mặt có chút tái nhợt từ từ rời khỏi nhà anh. Khi mợ Linh vừa đi khuất đột nhiên Vũ túm lấy tay Quỳnh, rồi như không thể kìm chế được ôm chặt lấy cô. Cô có chút bất ngờ, từ nãy tới giờ anh vẫn chưa nói gì với cô. Cô nghe được lồng ngực anh phập phồng, cả người dường như run lên. Một tay anh ôm chặt cô, một tay vuốt tóc cô, trái tim đập mạnh như thể anh đang vô cùng đau đớn. Bình thường cô cảm thấy Vũ rất bình tĩnh, dù chuyện Min là con gái anh có vẻ sốc nhưng cô không nghĩ anh lại có vẻ mất bình tĩnh đến mức này. Anh vuốt mái tóc cô rất lâu, ôm chặt như nghẹt thở, rất lâu sau mới có thể buông cô ra. Khoé môi anh mấp máy như định nói điều gì đó, nhưng sau đó anh lại ngừng bặt rồi cuối cùng anh khẽ nói:
- Quỳnh! Chờ anh.
Quỳnh biết anh định đi đâu, chắc chắn là mang mẫu tóc của Min và anh đi xét nghiệm ADN. Thực ra cô rất muốn đi cùng anh, nhưng cô sợ rằng anh cũng cần yên tĩnh nên cuối cùng cô đáp lại:
- Vũ, Min đưa cho anh rất nhiều tóc, anh có thể đưa cho em vài cộng. Em sẽ mang sang trung tâm khác để xét nghiệm. Như vậy kết quả cũng sẽ chính xác hơn là dồn vào làm một nơi. Vũ anh yên tâm, anh không có lỗi gì cả, nếu Min thật sự là con anh, chúng ta cũng sẽ cùng đón nhận. Con bé cũng rất đáng yêu, em rất quý Min.
Không hiểu sao khi Quỳnh nói ra câu này cô thấy Vũ cũng lặng người đi. Anh nhìn cô, ánh mắt bỗng trở nên thê lương. Vũ biết Quỳnh nghĩ gì, anh cố gắng kìm chế cảm xúc trong lòng, lặng lẽ đưa cho cô bốn sợi tóc của Min sau đó nhổ vài sợi tóc của mình rồi mới đi ra xe, trước khi lên xe anh có gọi cho ai đó, hình như là gọi đi theo xe của Quỳnh rồi mới xoay vô lăng rời khỏi biệt phủ. Căn nhà của hai người vẫn bừa bộn đầy đồ, lẽ ra hôm nay Vũ sẽ dẫn cô đi xem nhà mới, nhưng đến giờ cả hai vẫn chưa thể đi nổi. Quỳnh cầm nhúm tóc của Min và Vũ, cho vào túi Zip rồi cũng lái xe rời khỏi phủ. Suốt đoạn đường đi lên Hà Nội cô đã nghĩ rất nhiều điều. Thực ra trong lòng cô vẫn rất hi vọng, hi vọng rằng tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm. Mặc dù cô biết hi vọng đó thật mong manh.
Khi lên đến Hà Nội mới chỉ một giờ chiều. Cô không đến trung tâm của chú Vỹ mà mang mẫu tóc đến một trung tâm khác do một người bạn giới thiệu. Sau khi đưa mẫu tóc cho nhân viên, cô được đưa ra hàng ghế chờ để chờ. Bốn tiếng, cô không dám rời khỏi trung tâm, ngồi lặng lẽ chờ đợi.
Quỳnh không biết mình đã ngồi đó bao lâu, sắc trời từ vàng chuyển thành tối, suốt bốn tiếng dài đằng đẵng cô gần như không nhúc nhích người. Cô ngồi đó, mang theo một tâm trạng đầy mâu thuẫn. Cuối cùng, hơn bốn tiếng sau nhân viên trung tâm xét nghiệm ADN mới ra, mang theo tờ giấy kết quả đưa cho cô. Cô không kịp nghe nhân viên nói, vội vã cầm lấy tờ giấy. Khi đọc đến dòng chữ cuối cùng cô cũng lặng người đi
Có quan hệ huyết thống Cha - con.
Dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng cô vẫn cảm thấy mình như rơi vào một hố băng lạnh lẽo. Min quả thực là con gái của Vũ. Hai tay cô không nhấc lên nổi, cảm giác như không còn chút sức lực nào cả. Tia hi vọng mong manh bị dập tắt ngay tức khắc. Cô cầm tờ giấy ngồi sụp xuống ghế rất lâu, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng vô hồn. Cả người cô lạnh như buốt như có lớp tuyết phủ lên.
Hồ Thiên Vũ, Hồ Thiên Ngân... khi đọc lại tên của Min cô bỗng cảm thấy dường như mợ Linh đã chuẩn bị cho điều này từ rất lâu, dường như đây là một sự tính toán có chủ đích. Dường như mợ ta đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.
Quỳnh cầm tờ giấy trên tay, cô đã ngồi lặng yên như vậy suốt gần ba mươi phút. Cuối cùng cô mới có thể loạng choạng đứng lên rời khỏi trung tâm. Cô muốn về nhà, cô muốn gặp Vũ.
Khi về đến biệt phủ trời cũng đã rất tối, đồng hồ đã điểm đến số tám. Vào đến sân cô thấy con Thanh vẫn đang cặm cụi giặt đồ, xe của Vũ đã đỗ ở sân từ bao giờ. Thấy cô, con Thanh buông việc chạy ra đỡ lấy cô. Cô nhìn nó khẽ hỏi:
- Cậu về từ bao giờ thế?
- Cậu về được một lúc rồi. Về cái cậu lên nhà mợ Linh luôn, ban nãy con nghe thấy hình như hai người cãi nhau to lắm hay sao ấy mợ ạ, mà con Tú không cho con nghe, nó bắt con ra này giặt đồ.
Quỳnh nghe đến đây, cô vội vã cầm theo túi xách đi lên nhà mợ Linh. Thế nhưng khi mới đi cây xà cừ gần đó cô đã thấy Vũ cũng loạng choạng đi từ trong nhà mợ Linh ra hiên. Thế nhưng anh dường như không đi nổi, đứng bên ngoài hiên nhà mợ Linh bám tay lên cây cột gỗ lim. Dưới ánh đèn cao áp của những cột đèn trong biệt phủ, cô thấy sắc mặt Vũ trắng bệch. Tay anh cầm tờ giấy, dường như là giấy xét nghiệm ADN, mà hình như không phải một mà là hai ba tờ gì đó. Gân trên trán anh nổi lên, bàn tay bám vào cột gỗ lim run lẩy bẩy. Ánh mắt anh giống hệt ánh mắt của đêm mưa gió sáu năm về trước, khi cô nói với anh cô đã bỏ con của cô và anh đi rồi. Quỳnh có chút sững sờ, cô không hiểu vì sao anh lại thành ra thế này? Dường như anh đang bị đả kích nghiêm trọng, dường như anh vừa gặp phải một chuyện gì chấn động và khủng khiếp lắm. Mái tóc anh rối bù, quần áo dính đầy bụi.
Cuối cùng cô bỗng thấy anh không thể đứng vững nổi nữa, bàn tay trượt dần xuống rồi ngồi sụp xuống đất. Đôi mắt anh sự tuyệt vọng và hoảng loạn không che giấu nổi nữa. Anh đưa tay lên ngực, túm lấy lồng ngực, sắc mặt từ trắng bệch chuyển thành màu tái xanh, đôi mắt đỏ ngầu như có cả trăm ngàn tia máu trong đó. Quỳnh không hiểu Vũ và mợ Linh đã nói chuyện gì với nhau mà anh thành ra thế này. Chẳng lẽ chỉ vì kết quả xét nghiệm ADN Min là con gái anh mà anh suy sụp đến như vậy sao? Chẳng phải cả cô và anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận rồi sao? Trừ lần cô nói bỏ con ra, đây quả thực lần đầu cô bắt gặp một Vũ suy sụp đến mức kiệt quệ thế này. Anh ngồi như pho tượng, toàn thân bất động.
Cô bỗng cảm thấy rất đau lòng, từ từ đi lên trên hiên. Khi thấy anh cô khẽ gọi:
- Vũ!
Giọng nói của cô rất nhẹ nhưng cô bất giác thấy anh giật mình. Anh ngước lên nhìn cô, đột nhiên bàn tay túm mấy tờ giấy trên tay lại loạng choạng đứng dậy, dường như khó khăn lắm anh mới nói được ra vài chữ:
- Em về rồi sao?
Cô gật đầu, anh nhìn cô, không hiểu sao cô thấy ánh mắt rất thương tâm. Nhưng rồi anh nhanh chóng nói:
- Mình về nhà thôi.
Cà hai người từ từ đi theo con dốc xuống. Mùi hoa cỏ vương trên người. Về đến nhà, mâm thức ăn đã được con Thanh dọn ra. Chuyện Min là con của Vũ con Thanh cũng biết. Nó nhìn Quỳnh, tâm trạng tồi tệ vô cùng, cậu mợ nó gặp chuyện thế này, nó cũng chẳng thể nào vui vẻ nổi. Ban nãy khi thấy cậu Vũ lên nhà mợ Linh, nó đã rất muốn nghe xem chuyện thế nào để nói lại với Quỳnh. Nhưng con Tú đã lôi nó đi, không cho nó nghe. Nay nó thấy cậu lạ lắm, cảm giác như cậu không giống mọi ngày nữa, tâm trạng nó càng thêm nặng nề, cậu bảo nó chuẩn bị toàn món ngon, đều là những món mợ thích nhưng sao nó thấy đắng ngắt, vậy cậu mợ có nuốt nổi cơm không?
Trong bữa ăn, Vũ gắp cho Quỳnh rất nhiều món, anh không nói gì nhiều, cũng không đả động đến chuyện xét nghiệm ADN. Cô trấn an mình rằng có lẽ anh cũng như cô, với một tin thế này kiểu này thật khó mà chấp nhận được ngay. Đang yên đang lành anh có một đứa con riêng, lại là đứa con với chị dâu, tin này đâu khác gì sét đánh giữa bầu trời quang đãng?
Ăn cơm xong anh giục cô đi tắm trước. Bình thường cô tắm rất lâu nhưng hôm nay đến tắm cô cũng không còn tâm trí mà ngâm mình trong nước, chỉ dùng sữa tắm tắm dưới vòi hoa sen rồi nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài nhưng không thấy Vũ đâu. Cô hỏi con Thanh thì nó nói Vũ vừa mang ít giấy tờ đi đâu đó thì phải, nó bận dọn dẹp nên cũng không rõ.
Quỳnh chẳng còn cách nào, cô đành nằm lên giường chờ anh, một lúc sau mới thấy tiếng Vũ lạch cạch đi vào. Anh mở tủ lấy quần áo rồi đi tắm. Cô nghe tiếng xả nước liên tục, anh tắm rất lâu, cuối cùng khi ra cô mới thấy thần sắc anh khá hơn một chút. Anh lên giường, nằm xuống cạnh cô, vẫn như thường lệ ôm lấy cô, môi anh chạm lên môi cô. Cô cũng xoay người ôm lấy anh, thực ra cô không muốn hỏi đến chuyện của Min, nhưng cô biết vẫn phải đối mặt nên hỏi anh:
- Hôm nay anh lên chỗ chị Linh, hai người đã nói chuyện gì thế?
Vũ đang vuốt mấy sợi tóc cô thì hơi dừng lại, anh khẽ đáp:
- Hôm nay mình không nhắc đến mấy chuyện này nữa được không?
Quỳnh cảm thấy Vũ đang né tránh câu hỏi của mình. Cô hiểu nhầm rằng anh đang sợ cô nghĩ ngợi nên cố gượng cười an ủi anh:
- Vũ, anh không cần phải tự trách mình đâu. Lúc nhận kết quả em đã nghĩ rất nhiều, có lẽ chị Linh đã tính toán rất kỹ từ nhiều năm về trước rồi. Lỗi là của chị ấy, không phải của anh. Làm gì có ai có thể nghĩ ra được chị dâu lấy anh họ mình lại chuốc thuốc cho mình chứ. Mà Min thật sự rất đáng yêu, ngay từ đầu em gặp con bé đã thấy mình có tình cảm đặc biệt rồi. Coi như là duyên phận, Min còn có ngày sinh cùng với con gái mình nữa. Anh yên tâm, em ghen tuông thế thôi nhưng sẽ đối với Min như con gái em. Người lớn có tội chứ trẻ con vô tội.
Đây thật sự là những lời nói thật lòng của cô. Thế nhưng khi cô nói đến ba câu cuối cô bỗng thấy tiếng thở của Vũ rất nặng nề, cô còn nghe được cả trái tim anh đang đập mạnh như có một nỗi đau đang giằng xé tâm can anh rồi đột nhiên anh khẽ siết chặt cô lại nói:
- Muộn rồi đấy. Ngủ thôi em.
Giọng điệu anh bình thản, dường như tất cả mọi chuyện trong ngày hôm nay anh không hề để tâm thật. Có điều trong lòng cô bất chợt dấy lên một linh cảm bất an mơ hồ. Dường như anh... đang cố che giấu điều gì đó. Có lẽ anh cũng nhìn ra tâm trạng như vậy liền hôn lên trán cô nói tiếp:
- Ngoan! Ngủ đi. Mai mình nói chuyện sau.
Cô nghe anh nói đến đây mới bình tâm một chút. Bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô. Cô rúc vào lòng anh, cảm nhận chút hơi ấm áp. Không sao cả, ngủ một đêm dậy trời sẽ sáng thôi, chỉ cần anh nắm chặt tay cô cô sẽ nguyện cùng anh vượt qua mọi khó khăn.
Quỳnh không biết mình đã ngủ bao lâu, đến khi tỉnh lại trời mới hửng sáng. Có lẽ ngày hôm qua mệt mỏi quá mà cô đã ngủ một giấc thật dài. Thế nhưng khi tỉnh lại cô lại không thấy Vũ đâu, xung quanh trống trơn liền bật dậy đi ra ngoài. Lúc này con Thanh đang ở trong bếp cặm cụi nấu ăn sáng, thấy cô nó liền hỏi:
- Mợ! Sao mợ dậy sớm thế?
Cô có chút gấp hỏi nó:
- Cậu Vũ đâu?
- Hình như cậu ở bên phòng làm việc. Lúc con lên đây đã thấy cậu lạch cạch ở đó từ lâu rồi.
Quỳnh day day trán, cô không rõ Vũ dậy từ bao giờ. Cô đi về phía phòng làm việc của Vũ, đang định gọi anh thì cánh cửa phòng cũng mở ra. Cô nhìn anh, đôi mắt anh hơi thâm quầng, ánh mắt đỏ lên, dường như đêm qua anh không hề chợp mắt chút nào liền hỏi:
- Vũ, anh dậy từ bao giờ thế?
Cô hỏi đến đây cũng chợt nhìn thấy trên tay anh là vài tờ giấy, dường như anh vừa in ra, mùi mực còn thoang thoảng. Thế nhưng cô còn chưa kịp nhìn xem đó là giấy gì anh đã giơ lên, đưa cho cô, giọng điệu vô cùng bình thản:
- Quỳnh! Chúng ta ly hôn đi!
Quỳnh sững sờ nhìn Vũ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, dường như không kịp phản ứng lại với những gì anh vừa nói. Câu nói này, suốt cả một đêm như một tảng đá đè nặng lên người anh, tưởng rằng khi nói ra sẽ trút đi được gánh nặng ấy chẳng ngờ lại vẫn đau đớn như vậy. Nỗi hoang mang ngập tràn trong đáy mắt Quỳnh, rất lâu cô mới có thể mở lời:
- Vũ, anh đang nói gì vậy?
- Chúng ta ly hôn đi! - Vũ máy móc lặp lại.
Trong giây lát cả thế giới bỗng chốc trở nên im lặng. Cô không nghe được gì nữa chỉ thấy tiếng tim đập thình thịch. Rất chậm rãi, rất nặng nề, từng hồi từng hồi, sau đó là nỗi đau, rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng, chầm chậm chảy theo huyết quản cho đến tận tim rồi vỡ tan ra. Thì ra người ta nói đau lòng, là đau thật, không thể chịu đựng được, đau đến mức không thể thở được. Cô ngước lên nhìn anh, giọng bỗng lạc đi:
- Vì sao?
Vũ nhìn cô, không né tránh, dường như anh rất bình tĩnh đáp:
- Min cần anh, anh là cha ruột con bé, cần có trách nhiệm với nó.
- Không phải em đã nói rồi sao? Em và anh sẽ đón nhận Min, sẽ có trách nhiệm với Min, em sẽ yêu thương Min - Quỳnh nói gần như gắt lên. Thế nhưng Vũ đã ngắt lời.
- Điều con bé cần là một gia đình hoàn hảo chứ không phải một gia đình chắp vá.
- Cần một gia đình hoàn hảo? Em cũng có thể cố gắng cùng anh cho con bé một gia đình hoàn hảo mà.
- Em không thể! Em không phải mẹ con bé!
Sắc mặt cô bỗng tái nhợt, không sao mà chịu nổi nữa gào lên:
- Ý anh là gì? Ý anh là anh và chị Linh...
Còn chưa nói hết câu Vũ đã đáp:
- Đúng vậy!
Cô nhìn anh lắc đầu:
- Anh nói dối! Em không tin chỉ vì Min là con gái anh mà anh lại chấp nhận ở cạnh chị Linh. Em không tin những gì anh nói.
- Quỳnh. Anh không phải người dễ dàng nói cho câu chia tay. Khi anh đã nói ra có nghĩa anh đã suy nghĩ rất kỹ. Cuộc hôn nhân của chúng ta từ ban đầu đã chỉ là một cuộc trao đổi. Chuyện tình cảm của chúng ta sáu năm về trước đã kết thúc rồi. Anh không muốn lặp lại sai lầm thêm lần nào nữa, anh không thể để con gái mình bị tổn thương.
- Vậy còn em thì sao? Em không cần anh sao? Em không tổn thương sao?
Câu hỏi của cô như mũi dao đâm rách tim anh. Máu chảy đầm đìa nhưng anh không sao ngăn lại được. Rất lâu sau anh mới có thể đáp lại:
- Anh xin lỗi.
Ba chữ anh xin lỗi anh nói với cô, nhưng lại như đang cầm dao tự đâm vào mình. Đâm thẳng vào nơi sâu thẳm nhất rồi rút ra, sau đó gục xuống mà chết. Cái chết thê thảm đã được báo trước. Cô đứng trước mặt, bất động hoàn toàn, cuối cùng túm lấy anh từ trên gương mặt một giọt nước mắt lăn xuống khoé miệng, cố chấp hỏi:
- Vũ, nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì được không? Em không tin đâu, anh không phải là người như vậy, em không tin đâu, huống hồ chuyện này không phải lỗi của anh. Nói cho em nghe được không, rốt cuộc đã có chuyện gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì thì anh nói ra, chúng ta cùng tìm cách giải quyết.
Thế nhưng Vũ đã kéo tay cô ra khỏi tay anh, đôi tay cô từ từ trượt khỏi tay anh rồi buông thõng xuống đất. Anh lạnh lùng đáp:
- Em đừng cố chấp như vậy. Giữa chúng ta không có gì cả, không tài sản chung, không con cái chung, chỉ là một đoạn nhân duyên đầy đau đớn, anh thật sự đã muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này rất lâu rồi.
- Anh nói cái gì? Anh nói cái gì vậy hả Vũ?
- Chúng ta không con cái chung, không tài sản chung, vì sao em phải cố chấp níu kéo cuộc hôn nhân này?
Mấy chữ không con cái chung anh nhắc lại khiến cô không sao mà thở nổi nữa. Anh thật sự quá tàn nhẫn, đả kích cô một cách triệt để. Cô nhìn anh, một sự im lặng nhưng lại như từng lớp gió bão cuốn đi tất cả mọi thứ. Hai người mới chỉ xoá bỏ hiểu nhầm cách đây không lâu, tình yêu mang đầy rẫy hận thù giờ mới nhen nhóm lại, vậy mà giờ đây anh đứng trước mặt cô nói ra hai từ ly hôn. Ly hôn?
- Anh và em đều mệt rồi, kết thúc đi, giải thoát cho nhau đi. Chúng ta có cố gắng thế nào cũng không thể quay lại như trước, giờ còn một đứa bé ở giữa, khoảng cách này chắc chắn sẽ không sao lấp đầy nổi. Chúng ta kết thúc rồi, kết thúc sáu năm trước rồi. Sáu năm trước em cũng từng chia tay anh, sáu năm sau anh trả lại em, chúng ta không ai nợ nần ai.
Từng câu từng chữ rõ ràng, nhưng tai cô thì ù đặc đi. Đột nhiên cô không sao kìm nén nổi thứ cảm xúc này nữa bật khóc nức nở. Cái gì mà không nợ nần nhau, cái gì mà tình yêu kết thúc? Anh coi cô là cái gì chứ? Là nơi anh thích đến thì đến, đi thì đi, ban phát cho cô chút tình yêu rồi lại mang nó đi sao? Năm xưa là cô có lý do còn anh vì cái lý do này có phải điên rồ quá rồi không? Một giọt, hai giọt rồi ba bốn giọt lệ thi nhau rơi xuống ướt đẫm gương mặt. Cô gần như hét lên với anh:
- Anh đừng nói dối nữa. Rốt cuộc có chuyện gì, rốt cuộc là vì sao hả? Vì sao lại đối xử với em như vậy?
- Con của chúng ta cũng không còn, sợi dây kết nối cũng chẳng có gì nữa. Có những chuyện có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được nhưng Min đã thiệt thòi rất nhiều. Xin em... buông tay để anh có thể lo cho con gái của anh. Anh không thể làm một người cha tồi.
Hoá ra anh thực sự tàn nhẫn đến mức ấy, nắm rõ điểm yếu của cô, cắt phăng hết hi vọng, không cho cô thở dù là một hơi. Đây là sự đả kích kinh khủng nhất, tuyệt tình nhất. Con của anh cần một mái ấm đầy đủ, còn vì con coi lạnh ngắt dưới nấm mồ kia nên dễ dàng buông bỏ được đúng không? Vì sao mới hôm qua, hôm kia còn tốt đẹp, vì sao hôm nay anh lại có thể đối xử với cô như vậy? Cô đã làm gì sai sao? Đây thực sự là báo ứng của cô sao? Cô tưởng tim mình bị chính anh bóp nát ra làm trăm mảnh, lồng ngực quặn thắt lại vô cùng đau đớn. Nước mắt như màn mưa dày đặc, đau đến tê liệt tâm can. Nỗi bất an mơ hồ hoá ra là thật, là chính cô cảm nhận được nhưng tự dối mình, dối lòng.
Vũ đặt lên bàn tờ đơn ly hôn, cắt phăng nốt sợi dây mỏng manh cuối cùng, giọng anh hơi khàn đi:
- Ký xong em có thể đi.
Quỳnh bất chợt lùi người lại, đáy mắt không còn chút ánh sáng giống như chỉ trong phút chốc, cả thế giới trở nên ảm đạm, tối đen như một cái bóng. Chút lòng tự trọng duy nhất còn sót lại, cô nhận lấy bút ký vào tờ giấy. Mẩu giấy mỏng manh nhưng lại như con dao cắm vào yết hầu cô, đau như chết. Thật sự giống như chết rồi. Gương mặt cô giờ không còn chút cảm xúc nào, thậm chí cả đau cũng không. Ký xong cô nhìn anh rất lâu, tựa như hai người chỉ là kẻ xa lạ bỗng dưng gặp nhau rồi ly biệt, cuối cùng cô cũng vào phòng, nhặt quần áo bỏ vào valy sau đó chậm rãi mở cửa xoay người ngẩng cao đầu bước đi. Thế nhưng dù có mạnh mẽ ra sao bóng dáng cô thê lương mà cô độc, bất hạnh.
Khi lên đến xe, cô gục đầu xuống vô lăng, cuối cùng cô cũng đã nhận ra tình yêu của mình dành cho anh lớn lao thế nào, sáu năm trước hay sau năm sau vẫn yêu đến điên dại. Đau, hóa ra là đau như vậy... cô túm lấy vô lăng khóc nức nở...đau đến mức không thở được, đau đến mức không suy nghĩ được gì. Cơn đau từ sâu thẳm trong đáy lòng dâng lên, đau đến tuyệt vọng. Cô đã chẳng còn gì cả, tình yêu, con cái, và cả một niềm tin sống là Vũ cũng chẳng còn. Chẳng còn gì, đau đớn nhất chính là khi cô ngỡ mình có tất cả cuối cùng lại vỡ tan như bong bóng xà phòng. Toà lâu đài cuối cùng cũng sụp đổ, chẳng có ngôi nhà nào chờ cô, chỉ có một mình cô với nỗi đau đớn thấu tâm can này.
Không biết cô khóc bao lâu, đến khi nghe tiếng dép loẹt xoẹt của mợ Linh và bé Min đi trên con dốc xuống cô mới ngẩng mặt lên. Khóc đến cỡ nào rồi vẫn phải quệt nước mắt mà sống. Sáu năm nay trải qua cả ngàn vạn đau khổ, cô đủ mạnh mẽ mà đứng lên, nỗi đau có xé nát tâm can vẫn phải mạnh mẽ mà đối diện, khóc chán rồi cô vẫn phải tiếp tục sống, mà phải là sống thật tử tế! Cô chưa lái xe đi mà nhìn ra bên ngoài, là giờ mợ Linh đưa Min đi học, dù ghét bỏ mợ Linh, dù thấy mợ ta là loại người bệnh hoạn nhưng cô không thể không thừa nhận cô cực kỳ ghen tỵ với mợ Linh. Một đứa con gái đáng yêu thế này... cô thật sự khao khát vô cùng, cô thèm khát được một lần đưa con đi học như vậy vô cùng. Nay mợ ta lại dùng đứa con gái ấy để đoạt lấy Vũ, cô không cam tâm nổi. Khi mợ Linh đi vào xe mở cửa xe, đột nhiên cô hơi sững lại khi thấy cổ tay Min có một miếng băng trắng y tế dùng để băng vết thương, trên cổ cũng có một miếng băng như thế còn có vết máu dính trên miếng băng ở tay. Giây phút Min chuẩn bị bước lên xe cô còn nhìn thấy ánh mắt con bé dường như vương cả hoảng loạn và sợ hãi. Có điều lúc này con Thanh cũng từ đâu bước đến gõ cửa phá vỡ sự phân tâm của cô. Nhìn thấy con Thanh cô vô cùng ngạc nhiên, cô vừa mở cửa xe nó đã nói:
- Mợ. Cho con đi theo cùng mợ.
Quy nhìn nó, trên tay là một valy quần áo chứng tỏ lời nó là thật. Mắt nó hơi đỏ lên nói tiếp:
- Mợ đi rồi con ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhờ mợ con mới thoát ra khỏi kiếp đỏ đen, làm lại cuộc đời. Mợ cho con đi cùng, con còn muốn thay đổi, còn muốn thoát khỏi kiếp ở đợ mãi để giúp ích thêm cho thầy mẹ con. Họ khổ mãi vì con rồi, mợ cho con đi cùng nhé. Con không muốn như con Giang, tìm nơi nương tựa rồi cuối cùng cũng trắng tay, càng không muốn theo con đường tội lỗi như con Hồng, con muốn được làm người tử tế.
Quỳnh nghe con Thanh nói như vậy cũng không sao lỡ từ chối nó. Nhắc đến con Giang lại mới nhớ từ lúc biệt phủ xảy ra chuyện, con Giang phải bán cái nhà ông Hoàng mua cho rồi về quê ở ẩn, ông Hoàng giờ vẫn nằm trong viện như phát điên ở đó. Còn con Hồng, nó cũng về quê rồi, không mang theo tài sản, tiền tài hay bất cứ thứ gì, trắng tay về làm lại từ đầu. Vả lại sự suy sụp tinh thần sau ly hôn cô hiểu cô cũng nên cần có một người ở cạnh. Cô không vội lái xe lên Hà Nội mà qua viện một chút. Đám người kia đã bị bắt, ông Hoàng phát điên trong viện, Diệp lại có người ở cạnh bảo vệ cô cũng không còn lo lắng gì thêm nữa.
Luân đã tỉnh lại rồi, Quỳnh đứng bên ngoài nhìn Diệp chăm sóc Luân. Tuy anh còn đau nhưng ánh mắt rõ ràng đã hằn lên một vẻ hạnh phúc vô bờ. Em gái cô xứng đáng có được hạnh phúc này, cô cũng không muốn khi em gái mình đang bận rộn thế này lại phải phân tâm chuyện của cô nên cô chỉ đứng thêm một lúc sau đó ra mộ của mẹ cô thắp một nén hương rồi mới lặng lẽ rời đi. Nhiệm vụ của cô đến nay đã xong rồi, có lẽ nơi này cũng không cần cô thêm giây nào, phút nào nữa.
Hà Nội chiều nay không mưa, thế nhưng lòng Quỳnh lại u ám như mưa rơi. Lên đến biệt thự cô nằm vật ra giường, còn con Thanh thì dọn dẹp lại nhà. Quỳnh không biết mình có khóc không, nhưng cảm giác chia ly này thật sự khiến tâm can cô tan nát. Thực ra nếu ngay từ ban đầu anh mãi lạnh nhạt với cô, giày vò cô chết đi sống lại cô sẽ không cảm giác đau thế này. Ký ức dài trong tâm trí cô đâu phải chỉ là mấy ngày ngắn ngủi mà là cả bao năm dài đằng đẵng. Người đàn ông cô yêu duy nhất đến giờ chỉ có một người... đó là anh. Nhưng hết rồi, tất cả chấm dứt rồi, đến tận giây phút rời khỏi biệt phủ ấy, ký vào lá đơn ly hôn kia và cho đến bây giờ cô thật sự vẫn không hiểu sao anh có thể lựa chọn ấu trĩ và tàn nhẫn như vậy. Chọn ở bên cạnh mợ Linh vì một đứa con chung quả là ấu trĩ và hồ đồ mà. Cô không hiểu nổi nhưng anh đã lựa chọn thì cô có thể làm thế nào đây? Ngoài chấp nhận quả thực chẳng còn cách nào khác nữa rồi.
Quỳnh không biết cô đã ngủ bao lâu. Trong giấc mơ chập chờn hình như cô mơ thấy mình nằm ngoài mộ con, ôm lấy nấm mộ nhỏ bé mà khóc. Nếu con cô còn sống có phải tốt đẹp không? Nếu con cô còn sống ít ra cô cũng còn có một chỗ dựa tinh thần không, vì sao ông trời lại bức cô đến kiệt quệ như vậy, mang con cô đi, mang tất cả những thứ tốt đẹp nhất của biến thành lớp tro tàn rồi lại dùng cơn gió thổi cuốn trôi đi, cuối cùng ngoảnh lại, trên tay cô chỉ là lớp cát bụi mờ nhạt?
Khi cô tỉnh lại trời đã tối, gối của hơi ướt. Bên ngoài con Thanh đã nấu sẵn thức ăn còn nhất quyết chờ cô dậy ăn cùng. Cô bỗng cảm thấy việc nó đi theo cô thế này suy cho cùng cũng là điều tốt, nó không cho cô bỏ bê bản thân, không cho cô suy sụp dù chỉ là một giây. Tuy miệng cô đắng ngắt nhưng nghĩ cho cùng cô cũng chẳng muốn mình yếu đuối mãi làm gì. Chẳng phải sau một đêm tỉnh lại trời vẫn phải sáng sao? Sau đêm nay mai trời cũng sáng, có anh hay không trời đều sáng cả, vậy tội gì cô cứ phải đắm chìm mãi trong thứ đau buồn, khổ hạnh này?
Buổi tối trước khi đi ngủ cô nằm trằn trọc mãi, bỗng dưng cô bật cười nhớ đến chuyện hôm Vũ xảy ra tai nạn. Đêm ấy mợ Linh từ tận biệt phủ vào viện, lúc đó cô đã ngờ ngợ, hoá ra là bởi mợ ta yêu Vũ, nghe tin tai nạn lo lắng mà lên. Nghĩ đến đây cô bỗng hơi sững người lại, đêm đó... sao mợ ta biết Vũ tai nạn trong khi cô còn chưa báo cho ai? Cô day day trán, rõ ràng mợ ta nói vụ tai nạn có thể liên quan đến người nhà họ Hồ nhưng rõ ràng vụ tai nạn ấy nhắm đến cô... trong giây lát cô như bừng tỉnh vội túm lấy điện thoại gọi cho anh Phan. Đầu dây bên kia vừa nghe cô nói thì đáp lại:
- Vụ tai nạn ấy tôi điều tra rồi. Thế nhưng hồi đó mải tập trung vào gia đình họ Hồ nên tôi cũng quên đi mất. Cô Quỳnh, vụ tai nạn đó... không phải ngẫu nhiên, có sự sắp đặt đứng sau, nhưng người nhà họ không khai nhận là ai cả, tôi đã sai người điều tra thêm nhưng chưa nhận được kết quả gì chỉ biết người mà họ nhắm đến là cô.
Quỳnh nghe đến đây, cô không có chút gì là bất ngờ. Cô không thù không oán với ai ngoài đám nhà họ Hồ, đến giờ thì cô đã chắc chắn đến 99,99% vụ tai nạn này do mợ Linh đứng sau. Thực ra nó đã chẳng còn quan trọng nữa, chỉ là cô không ngờ mợ ta lại độc ác đến mức này. Nếu hôm ấy, Vũ không cứu cô... cô thật sự đã có thể nằm dưới nấm mồ lạnh ngắt cùng con gái rồi. Tình yêu của mợ Linh, quả thực là bệnh hoạn và biến thái vô cùng, một thứ tình yêu mạt hạng và tởm lợm. Cô vốn muốn gạt đi, Vũ đã lựa chọn như vậy, cô cũng không muốn để tâm đến anh và mợ ta nữa. Nhưng không hiểu sao trong giây lát này, khi cô đã bình tĩnh hơn, cô vẫn cảm thấy có gì đó vô cùng lấn cấn, thứ nhất ngày hôm qua khi Vũ lên nhà mợ Linh, cô cảm thấy anh rất lạ, có cảm giác như anh trải qua một cú sốc rất lớn vả lại Vũ mà cô yêu, anh thật sự không bao giờ cư xử thế này, không bao giờ anh hồ đồ, ấu trĩ và tàn nhẫn như vậy, cô tin là như vậy, thứ hai cô từng nghe nói nhà mợ Linh rất nghèo. Mợ ta có thể đứng sau vụ tai nạn của cô mà anh Phan không điều tra được thì chứng tỏ mợ ta không hề tầm thường chút nào. Với gia thế nghèo khổ không bao giờ mợ ta có thể làm ra những chuyện này một cách trơn tru như vậy được. Chắc chắn phía sau mợ ta phải có một thế lực nào đó chống lưng. Cô nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy không thể nào buông bỏ được mà nói với anh Phan:
- Giúp tôi điều tra về một người được không?
- Cô cho tôi tên.
- Hà Gia Linh, mợ cả nhà họ Hồ.
- Được!
***
Những ngày tiếp theo Quỳnh trở lại Viễn Đông làm việc. Cô biết chỉ có làm việc cô mới có thể quên đi mọi chuyện, mới có thể dành tâm trí cho việc khác để bớt nghĩ ngợi. Là Vũ ly hôn cô mà, cô cũng phải ưỡn ngực mà sống chứ, sống để anh biết anh có lựa chọn tồi tệ và ấu trĩ ra làm sao? Con Thanh rời biệt phủ đi theo cô, ngoài việc buổi trưa đưa nó về nhà cơm nước thì hằng ngày cô đều cho nó ra công ty học việc. Ban đầu là đánh văn bản, in ấn, sau cô dạy cho nó thêm một chút chuyên môn về kế toán, cũng xin cho nó học một lớp trung cấp kế toán ở Hà Nội. Tính ra con Thanh cũng khá nhanh nhẹn, chỉ là xưa kia cái máu đỏ đen ăn vào người nên nó mới mắc nợ rồi làm khổ cha mẹ như vậy. Giờ thấy nó tu chí cô cũng cảm thấy vui. Vả lại ở cạnh nó, nó liên tục mang sách vở sang học tập, cơm cháo nấu xong đều ép cô ăn bằng được khiến cô cũng chẳng còn thời gian mà stress với trầm cảm nên đâm ra cô cũng thấy nên cảm ơn nó.
Đến ngày thứ năm khi rời khỏi biệt phủ, tối muộn cô nhận được điện thoại của anh Phan.
- Cô Quỳnh, tôi điều tra được gia thế của cô Linh rồi. Theo như những gì tôi điều tra thì cô Linh không phải con ruột của cha mẹ cô ấy đâu, cô ấy chỉ là con nuôi thôi. Nghe đâu kể lại năm xưa mẹ cô Linh mang thai cô Linh năm mười tám tuổi nên không có khả năng nuôi, sinh con xong đã mang cô Linh đi cha mẹ cô ấy bây giờ rồi đi nước ngoài. Cha mẹ cô Linh hiếm muộn không đẻ được con, nuôi cô ấy lớn từ đó tới giờ, gia cảnh khó khăn nhưng rất yêu thương cô Linh. Có điều mấy năm nay cô Linh lấy cậu Tuấn, chắc có vốn liếng nên gửi tiền về cho cha mẹ nuôi, bốn năm năm trước họ xây được cái nhà to vật vã, cuộc sống giờ cũng sung túc hơn rồi.
Vừa nghe đến đây, Quỳnh bỗng cảm thấy có chút bất ngờ. Thực ra cô cũng đã suy đoán rất nhiều, nếu gia cảnh mợ Linh khó khăn, chắc chắn mợ ta sẽ không thể ủ mưu suốt năm năm trời như vậy, càng không thể đụng vào con gái chú Đông là cô mà anh Phan không thể điều tra ra được. Thế nhưng nghe anh Phan nói mợ ta chỉ là con nuôi cô vẫn cảm thấy sững sờ. Nếu vậy người chống lưng cho mợ ta là ai? Liệu có phải người mẹ đẻ đã bỏ mợ ta sang nước ngoài kia không? Xây nhà cho ư? Nhà họ Hồ là loại giàu có nhưng mợ ta có thể lấy được xu nào từ họ? Cô càng nghĩ càng cảm thấy mông lung vô cùng, rốt cuộc là thế lực nào đứng sau mợ ta? Vừa có tiền xây nhà cho cha mẹ nuôi, lại có thể suýt giết chết cô như vậy?
Cô hít một hơi, đáp lại lời anh Phan:
- Mẹ đẻ chị ta... là ai?
- Rất kín tiếng và giờ tôi vẫn chưa có manh mối điều tra.
- Giúp tôi điều tra thật nhanh được không? Càng sớm càng tốt!
- Vâng. Tôi sẽ cố gắng hết sức.
Sau khi nói chuyện với anh Phan, Quỳnh cảm thấy mình như rơi vào một mớ hỗn độn. Cô bỗng cảm thấy xung quanh mợ Linh dường như là bầu trời âm mưu đầy thâm độc. Nhưng tất cả chỉ là suy đoán, cô không có một cơ sở nào để khẳng định. Cả đêm ấy, cô luôn tục nghĩ đến sắc mặt của Vũ hôm ở hiên nhà mợ Linh... không hiểu sao... cô bỗng mơ hồ cảm nhận có điều gì đó vô cùng bất ổn.
Sáng hôm sau, sau một đêm gần ngủ ít cô dậy trong trạng thái hết sức mệt mỏi. Lẽ ra hôm nay cô định nghỉ nhưng chú Đông và bà Lan có dự án ngoài này nên cô và con Thanh vẫn phải ra công ty.
Lúc đến công ty chú Đông và bà Lan đã có mặt từ sớm. Chuyện cô và Vũ ly hôn chú Đông vẫn chưa biết, cô cũng chưa có ý định nói luôn nên ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường. Cũng may chú Đông chẳng nhắc gì đến chuyện đó vì đang mải bàn công việc với bà Lan. Nghe đâu đợt này bà Lan cũng đầu tư bất động sản ở khu vực ngoài Bắc nên phải tham khảo thị trường một chút. Vì Quỳnh đã có tận năm dự ấn bất động sản thành công nên cô Lan muốn tham khảo thêm ý kiến của cô một chút. Trong công việc Quỳnh là người chuyên nghiệp, thế nên cô cũng không ngần ngại chỉ cho bà Lan những điểm yếu và hạn chế của mình.
Khi đang bàn bạc con Thanh cũng từ bên ngoài đi vào, mang theo mấy cốc nước đặt lên bàn rồi quay sang nói với Quỳnh:
- Hôm nay chị Thu bị đau chân, chị ấy nhờ con bê nước lên ạ.
Bà Lan lúc này ngước mặt lên nhìn con Thanh đáp lại:
- Được rồi, cô cứ để đấy rồi đi ra ngoài đi, đi thì chốt cửa lại giúp tôi, chúng tôi bàn việc không muốn có ai làm phiền.
Con Thanh nhìn bà Lan, rồi lại nhìn Quỳnh, cô đành ra hiệu cho nó ra ngoài sau đó tiếp tục bàn công việc. Ba người ngồi trong phòng, đến tận mười một giờ mới xong. Xong xuôi chú Đông và bà Lan lại phải đi tiếp đối tác nên Quỳnh cũng về trước, chiều nay cô muốn cho mình nghỉ nửa buổi chứ giờ cô thật sự rất mệt rồi.
Con Thanh xong việc sớm, nó chờ cô ở dưới sảnh. Vừa thấy cô nó đã lanh chanh nói:
- Eo ơi. Cái bà Đặng Thu Lan ấy xinh mà gớm mợ nhỉ. Đúng kiểu người giàu có, thế lực, nhìn thôi con hết cả hồn.
Quỳnh nghe con Thanh nói thì bật cười đáp:
- Mày sao lại biết cả bà Đặng Thu Lan luôn cơ à?
- Ui con gặp mấy lần rồi bà sao không biết chứ? Nhưng trước chỉ là nhìn thấy thôi, giờ là gặp tận mặt sợ chết khiếp.
Nghe đến đây, Quỳnh có chút ngạc nhiên hỏi lại:
- Gặp bà ấy mấy lần rồi á? Mày có nhớ nhầm không thế?
- Không! Bà này chẳng phải cái bà thừa kế biệt thự của bà Quyết sao? Hôm đám tang mợ Diệp con sang phụ con nhìn thấy mà. Con Giang còn nói với con bà ấy phúng viếng cả chục triệu hay sao ý.
Lúc này Quỳnh mới mới gật gật đầu, gặp có một lần đấy với lần này mà nó bảo gặp mấy lần rồi. Cô định không hỏi thêm nữa ai ngờ nó lại nói:
- Cách đây mấy năm con gặp bà ấy, đến bây giờ bà ấy vẫn trẻ thế, chẳng có thay đổi chút nào. Giàu có thích thật đấy mợ ạ, năm mấy tuổi mà vẫn như ba mươi thôi.
Quỳnh không để ý vế sau con Thanh nói mà tò mò vế trước. Cô Lan vốn ở trong Nam, sao con Thanh có thể gặp được liền hỏi:
- Sao mấy năm trước mày lại gặp bà ấy? Mày đi miền Nam du lịch nhìn thấy à?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!