Con Hiền nhìn lên di ảnh, lại nhìn khách mời bên dưới chợt gầm gừ trong cổ họng những tiếng khản đặc. Bà Hà, ông Hoàng, Nhân mặt trắng bệch không còn giọt máu nào, hôm nay nhân dịp ba mươi năm sinh nhật Hoàng Hà, cớ sao lại xuất hiện clip sex của ông Hoàng, chưa hết hoang mag lại đến di ảnh của mợ Diệp? Cả bốn năm con người run rẩy, không thể hiểu nổi có chuyện gì xảy ra. Bà Hà nhìn người MC rít lên:
- Còn không xử lý đi. Cái quái gì thế này?
Thế nhưng dù người MC có làm cỡ nào vẫn không hề tắt đi được luồng sáng kia, bởi căn bản luồng sáng ấy chiếu từ một máy chiếu ở nơi khác đến. Dù đã gạt cầu dao khắp mọi nơi nhưng luồng sáng ấy vẫn như bóng ma lởn vởn không dứt. Bức di ảnh lại thêm rõ nét. Bà Hà đang mặc chiếc váy dự tiệc liền túm lấy váy lao lên. Bà ta định giật lại chiếc Micro nhưng đột nhiên từ nơi nào đó vọng về một giọng nói, một giọng nói xa xa gần gần, lại bị tiếng vang dội về như ở một cõi xa xôi:
- Con dâu chết chưa xanh cỏ, nhà ông bà Hoàng Hà đã có con dâu mới. Vợ chết chưa xanh cỏ đã có Hồ Đức Nhân đã có vợ mới. Con trai họ nay đã một tuổi, trong khi người vợ khốn khổ còn chưa chết nổi một năm rưỡi. Bầu chín tháng, cộng thêm số tuổi kia, rốt cuộc đó có phải nguyên nhân khiến người vợ xấu số kia chết một cách oan uổng hay không?
Từng câu, từng chữ lạnh lùng đến rợn người. Bà Hà, ông Hoàng, rồi cả cô Bích, Nhân và con Hiền càng lúc càng như chết sững, không kịp trở tay cũng không biết phải phản ứng ra sao? Bà Hà không thở nổi nhưng cố giữ bình tĩnh ôm lấy ngực. Dẫu sao cũng sống quá nửa đời người, lại là phu nhân tổng giám đốc, bà ta cũng xem như có chút bản lĩnh lê chân lên chỗ người MC lấy MIC rồi trấn an:
- Mọi người! Xin mọi người bình tĩnh nghe tôi nói. Chắc chắn có ai muốn phá Hoàng Hà nên bày trò ra chơi đểu thôi. Hoàng Hà xưa nay làm ăn chân chính, đúng pháp luật, xin mọi người bình tĩnh nghe tôi nói.
Nhưng mới nói đến đây bên dưới một người phụ nữ xem chừng như cũng là phu nhân giám đốc nào đó cất giọng hỏi:
- Vậy còn đoạn clip của tổng giám đốc Hoàng Hà với cô gái kia là sao? Con dâu mới chết một năm rưỡi con trai bà đã lấy vợ mới thì sao?
- Đoạn clip kia là cắt ghép, có người cố tình cắt ghép chơi xấu thôi. Còn thưa quý vị, tôi cũng không muốn mang chuyện gia đình mình lên đây chia sẻ. Nhưng - nói đến đây bà ta ngừng lại rơm rớm nước mắt rồi mới đáp tiếp - con dâu tôi là bỏ nhà theo nhân tình mới chết, tôi cũng không muốn bêu xấu người đã khuất, nhưng ai thân thiết với gia đình tôi đều biết con trai tôi bị phản bội, dù gia đình đã khuyên can nhưng con dâu tôi vẫn bất chấp vượt biên để theo cậu bác sĩ khám bệnh cho nó cuối cùng chết trên đường vượt biên. Gia đình tôi cũng để tang hơn một năm nay...
Bà Hà vừa dứt lời cứ ngỡ giả khổ giả sở thì mọi người sẽ thông cảm, nào ngờ đâu một điệu cười the thé từ loa bốn góc tường vang lên. Giọng nói xa xôi như cõi âm lại cất lên:
- Con dâu bà phản bội con trai bà hay con trai bà cắm cho con dâu bà cặp sừng. Nào! Mọi người cùng lắng nghe nào.
Tiếng cười ngừng bặt. Từ trong loa giọng bà Hà cất lên rõ ràng:
- Thế mà tôi không nghĩ ra, chị đúng là tài tình thật. Giờ tôi đang giam lỏng con Diệp ở trong phủ, tôi sẽ gọi thằng bác sĩ Luân đến khám cho nó. Chị cứ chuẩn bị mấy mũi an thần đi, tạo hiện trường xong tôi và con Bích sẽ đi sang nhà ông cố ăn giỗ rồi nhờ thím Đào về nhà thằng Nhân gọi con Diệp sang ăn. Lúc ấy thấy hai đứa chúng nó trần truồng với nhau thì cứ làm loạn lên. Kiểu gì lúc ấy mụ Quyết cũng sốc mà chết, cái bệnh tim của mụ ta đã lay lắt như đèn hết dầu rồi, chết sớm đi cho rảnh nợ.
Bà Hà nghe lại chính giọng nói của mình, bất giác sửng sốt, tai ù đặc đi. Bà nhớ mang máng đây là đoạn nói chuyện khi mụ Xuân gọi cho bà, sao nay lại bị phát lại. Cả người bà như có luồng sấm sét vụt qua, kinh hãi như muốn khuỵ xuống. Con Hiền thất kinh như cái chết đang đến gần, nó không còn giữ được bình tĩnh nữa gào lên:
- Ai? Là ai? Là ai đang muốn phá công ty nhà chúng tôi?
Còn Nhân, ông Hoàng, cô Bích thì sững sờ không thể phản ứng được gì. Người MC cũng lùi lại, anh ta căn bản đã không thể xử lý được nữa. Bức di ảnh chợt vụt tắt, từ trên màn hình bỗng chiếu đến căn nhà của Nhân. Giữa nền nhà một cô gái xinh đẹp nhưng tóc tai rũ rượi đang quỳ xuống, xung quanh là bà Hà, con Hiền, cô Bích cầm trên tay thứ thuốc màu đen, kẻ giữ tay, người giữ chân bóp miệng đổ thứ thuốc đen ấy mặc cho cô gái kia đang van xin khóc lóc còn phun hết thứ thuốc đen ngòm ra ngoài. Cô gái ấy chẳng ai khác chính là mợ Diệp. Tiếng bà Hà rít lên:
- Mày thích phun không? Uống hết cho tao, thứ nghiệt chủng trong bụng mày không thể sinh ra được. Vậy mà thằng Nhân nói với tao là con trai.... nghiệt chủng
Có lẽ những người đang chứng kiến bên dưới, cả đời này cũng không thể tin rằng trên thế gian này có những loại người ác độc đến không tưởng như vậy. Tiếng Diệp nức nở van xin:
- Con xin mẹ, đây là cháu mẹ, là máu mủ ruột thịt của nhà họ Hồ, xin mẹ đừng giết con của con. Cô Bích tôi xin cô, xin cô đừng giết con của tôi xin các người đừng giết con của tôi.
Thế nhưng tiếng khóc của mợ chẳng được đám người kia tha cho. Mợ lại gào lên:
- Tại sao lại làm thế với tôi, tại sao? Là máu mủ nhà họ Hồ, là con của tôi và anh Nhân mà. Tôi van xin các người tha cho tôi.
Tiếng bà Hà đáp lại:
- Nghiệt chủng, đứa con trong bụng mày là con gái, là khắc tinh, nghiệt chủng của nhà họ Hồ.
Bên dưới hội trường, rất nhiều người bụm miệng ngăn cho tiếng hét phát ra. Quá kinh khủng và tàn nhẫn, quá ác độc và khốn nạn. Từng bộ mặt tưởng như đẹp đẽ kia lại đang bức chết một cô gái chỉ vì cô ấy mang thai một sinh linh gái. Con Hiền mở to mắt nhìn lên, nó loạng choạng phải bám vào tường mới có thể đứng vững. Đoạn video này hôm đó nó có nhờ con Giang lấy máy của nó để quay lại. Tính con Hiền cẩn thận, dù sao nó biết gia đình họ Hồ có thể tống tiễn chị nó thì cũng có thể tống tiễn nó nên mới cẩn thận ghi lại phòng khi sau này có họ Hồ tráo trở. Thế nhưng nó chưa từng nghĩ sẽ mang đoạn video này ra công khai lên đây. Sao có thể? Sao ai có thể có đoạn video này cơ chứ? Nó đã cất giấu kỹ gmail của mình, ngoài con Giang ra thì đâu ai biết đến sự tồn tại của đoạn video này? Nó bỗng run lẩy bẩy, đột nhiên ngã vồ xuống đất. Mật khẩu điện thoại của nó, ngoài nó chỉ có con Hồng biết vì có dạo máy con Hồng hỏng, con Hồng phải mượn máy của nó mở youtube cho cu Thóc ăn cháo. Không thể nào! Gương mặt nó bỗng trở nên méo mó khó coi, không thể nào là con Hồng phản bội nó được! Không thể nào! Từng đoạn video không thiếu chi tiết nào cái cảnh Diệp bị ép uống thuốc phá thai, nhìn thôi cũng đủ rùng rợn.
Cuối cùng có người khách không sao chịu nổi nữa hét ầm lên. Màn hình chiếu dần dần qua từng phân cảnh, chiếu cả đến đoạn Nhân đẩy Diệp ngã ra đất, máu me chảy trên đôi chân trắng muốt của mợ. Thế nhưng con Hiền mắt đã mờ đi, tai đã như điếc cố gắng cũng không sao đứng dậy nổi. Bà Hà, ông Hoàng giờ đã chẳng bình tĩnh được nổi, thậm chí một người nổi tiếng điềm đạm như ông Hoàng đã gầm lên:
- Tắt đi! Tắt đi ngay đồ ngu xuẩn.
MC run rẩy đứng vào một góc. Tiếng nói rờn rợn lại cất lên:
- Chỉ vì nghĩ rằng mợ mang thai con gái mà cả nhà họ Hồ đang tâm giết chết sinh linh bé bỏng còn chưa kịp chào đời trong bụng mợ hai. Chỉ vì khối tài sản mợ sở hữu mà cả nhà họ Hồ đang tâm bức mợ chết, bức cả người mẹ mang bệnh tim của mợ chết không nhắm mắt.
Bà Hà lắc đầu run rẩy:
- Không! Không phải... tắt ngay đi, có người đang cố tình phá Hoàng Hà, xin mọi người bình tĩnh.
Nhưng bà ta làm gì kịp thanh minh, trên màn hình lại là đoạn video con Hiền và Nhân đang cãi nhau lớn. Tiếng con Hiền được bật to hết cỡ:
- Anh biết vì sao em lại nhờ anh mà không phải người khác không? Vì chuyện này có liên quan đến anh và cả mẹ anh. Đám người được thuê giết con Diệp quay lại đòi tiền, họ đòi ba tỷ hoặc là sẽ báo công an để cả lũ cùng đi tù, họ đòi tận ba tỷ, là ba tỷ, hai cha con em chỉ có hơn tỷ, thế nên anh phải giúp em phần còn lại.
Tiếng Nhân đáp lại:
- Chuyện giết Diệp, tôi và gia đình tôi đều không liên quan, là một mình mụ Xuân tự làm. Cô đừng vu oan gia hoạ.
- Anh nói gì cơ?
- Tôi nói chuyện này không liên quan đến chúng tôi. Còn nếu cô cũng có liên quan thì tự giải quyết, tôi không có nhiều tiền như vậy cho cô đâu.
- Sao anh có thể nói ra mấy lời thế này? Kể cả tôi đi tù anh cũng mặc tôi sao? Tôi nói cho anh biết, mẹ anh và mụ Xuân mới là chủ mưu, hai người họ thuê người giết con Diệp!
- Mẹ tôi? Cô có bằng chứng gì? Cùng làm là hậu thuẫn một chút, còn cô tự làm tự chịu.
- Tôi và anh còn có con chung đấy, anh dám phũ phàng vậy sao. Anh có thể bỏ đi máu mủ ruột thịt sao?
- Con trai tôi sẽ nuôi, cho nó một cuộc sống đầy đủ. Tôi chưa từng nói sẽ bỏ con. Có ba tỷ thôi mà, bán cổ phần công ty đi, tôi không giúp được cô, cũng không đi theo giải quyết hậu quả cho cô đâu.
- Sao anh có thể đối với tôi như vậy, anh thừa biết từ lúc anh lấy đi 35% cổ phần thì Quyết Tâm đã chẳng còn bao nhiêu. 35% ấy đáng giá cả vài tỷ.
- Cô nói cái gì vậy? Đó là tài sản của Diệp, cô ta tự nguyên dâng cho tôi liên quan gì đến nhà cô?
- Anh!!! Sao anh có thể mở mồm ra nói những lời thối tha như vậy? Năm ấy không nhờ tôi anh có được chị ta nhượng lại cho số cổ phần ấy không? Đó là tiền của Quyết Tâm, anh có thể nuốt trắng trợn vậy sao?
- Chẳng phải Quyết Tâm cũng là cha con cô cướp của mẹ con Diệp sao? Cô nuốt trắng trợn tài sản của người ta thì tôi cũng thế thôi.
Con Hiền đứng dậy, lao thẳng vào giữa sân khấu, điên loạn rú lên:
- Không phải! Không phải như thế. Chúng tôi không làm gì cả, tất cả là tạo dựng.
Nhưng giờ ai có thể tin đây? Video đã rõ ràng, ghi âm cũng rõ từng lời nói. Bên dưới rất nhiều người lấy điện thoại ra quay. Thật không thể nào mà chấp nhận nổi, hoá ra Hoàng Hà thối nát từ trên xuống dưới. Phen này coi như xong, không bao giờ tôi chấp nhận hợp tác với một công ty thế này. Ngay cả những người họ hàng đang chứng kiến cũng không sao chấp nhận nổi sự kinh tởm của một gia đình nhìn tưởng như đàng hoàng. Ông Hoàng giơ tay đấm ngực, ngửa cổ lên trời đập vào màn hình máy chiếu nhưng luồng sáng chết tiệt kia vẫn không dứt, gương mặt ông ta trở nên quái đản vô cùng. Thế là hết rồi sao? Nhưng không đâu! Lại liên tiếp là đoạn video cô Bích và bà Hà nói chuyện trên sập gỗ. Tiếng cô Bích cất lên:
- Tóm lại năm ấy mẹ có để lại sơ hở gì không? Con nhớ mụ Xuân thuê người giết chị Diệp, nhà mình hỗ trợ nhưng đâu có để lại manh mối gì mà chị ta lại bắt thóp được mẹ?
- Chủ mưu là mụ Xuân, nhưng tao cũng không rõ con Hiền nó có bằng chứng gì không mà nó năm lần bảy lượt hăm doạ tao. Chắc chắn không dưng mà thằng Nhân lại đòi lấy nó gấp như vậy. Khả năng nó có bằng chứng gì rồi.
- Thôi không sao đâu mẹ ạ. Lấy chị ta về cũng được, dù sao cũng cùng hội cùng thuyền, cái chết của mụ Diệp suy cho cùng thì cũng giúp nhà mình đạt mục đích rồi. Lấy được hết 35% cổ phần rồi đây. Chị Hiền lại đẻ cháu đích tôn cho nhà mình rồi, mẹ cũng đừng khắt khe quá.
- Thế mày nghĩ con Diệp chết mỗi nhà mình được lợi sao? Nhà nó còn cuỗm được hết cái công ty nhà người ta kìa. Mẹ con con Diệp tính ra cũng ngu.
- Thì ngu mình mới lợi dụng được chứ, khôn thì một xu mình cũng đâu lấy được.
Thế là rõ rồi nhé! Đến đây là hai năm rõ mười rồi nhé. Rõ ràng cả nhà họ Hồ bức chết con dâu, hại chết cháu nội rồi nhé. Đến giờ còn gì chối cãi nữa không? Bên dưới những tiếng xôn xao càng nhiều, người ta chỉ thẳng mặt bà Hà mà nói. Cái gì mà con dâu lăng loàn, cắm sừng? Cái gì mà bỏ nhà theo nhân tình. Mẹ kiếp! Có người không kìm được chửi bậy, có người rít lên:
- Hoàng Hà khốn nạn thế này sao? Đốn mạt đến mức này là cùng! Dám làm ra những trò thất đức thế này không còn là con người nữa rồi.
Bà Hà không đứng vững nổi nữa, không bình tĩnh nổi nữa cuối cùng ngồi thụp xuống đất. Ông Hoàng và Nhân hoảng loạn đập lên máy tính, đập cả lên hệ thống âm thanh, hình ảnh trên hội trường nhưng vô ích. Màn hình vẫn loé sáng như vậy, tiếng nói vẫn không dứt:
- Cả một gia đình khốn nạn từ trên xuống dưới. Nhà chồng khốn nạn đã đành, đến ngay cả cô em gái và người cha dượng cũng khốn nạn không kém. Mọi người có biết cô gái vợ của Hồ Đức Nhân đang ngồi ở kia là ai không? Là em gái sống cùng mợ hai nhà họ Hồ hơn hai mươi năm.
Trên màn hình là hình ảnh hồi nhỏ của con Hiền và Diệp, mỗi bức ảnh theo năm tháng đều lớn dần. Cuối cùng là bức ảnh cưới của Diệp và Nhân đặt cạnh bức ảnh cưới của con Hiền và Nhân.
- Em gái cướp chồng chị, cha dượng cướp công ty của người mẹ bệnh tật đáng thương. Năm ấy là mẹ con mợ hai Diệp đã cưu mang cha con cô ta, coi cha con cô ta như người thân ruột thịt, vậy mà cha con cô ta lên kế hoạch cướp đi tất cả của mẹ con mợ Diệp, còn bức mẹ con họ chết không nhắm mắt! Khốn nạn thay với những loại người vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát.
Con Hiền ôm đầu, lắc lư như bị đả kích, không ngừng gầm lên phản bác:
- Nói dối! Nói dối! Tôi không liên quan đến chị ta. Tôi không phải em chị ta.
Thế nhưng trên màn hình toàn bộ minh chứng đã rõ ràng, giấy tờ của công ty Quyết Tâm, sổ hộ khẩu nhà Diệp được chụp rõ từng trang, còn có những đoạn ghi âm con Hiền chỉ điểm cho mụ Xuân ra tay với Diệp để bức chết bà Quyết được phát ra. Từng câu từng chữ con Hiền nói khiến ai ai cũng phẫn nộ, người mẹ nuôi nó bao nhiêu năm cuối cùng bị nó lập mưu hại chết! Thế này có đày xuống địa ngục cũng không sao rửa sạch tội. Bên dưới có người cầm ly rượu vang hắt lên người nó rít lên:
- Đồ khốn nạn, thất đức. Mày chết cũng không hết tội.
Con Hiền bị ly rượu làm cho cay nồng mắt, nó chợt trợn mắt, mở to đôi mắt long sòng sọc như con thú bị thương, hai tay nó cào xuống đất đến mức bật cả máu. Đột nhiên nó như phát dại lao về phía Trúc túm lấy cổ cô gào lên:
- Là mày đúng không?
Cả hội trường lại ầm lên, Trúc bình tĩnh đẩy nó ra, phủi tay lên chiếc váy trắng muốt đáp lại:
- Cô nói cái gì thế?
Lúc này Vũ, anh Vương và cả chú Đông cũng vội vã kéo con Hiền ra. Con Hiền giãy giụa nhìn Nhân gào khản cổ:
- Là nó, chính là nó. Là nó làm ra chuyện này. Đồ ngu! Là nó!
Nhưng con Hiền làm gì kịp hét, những đoạn video được sắp xếp một cách bài bản hiện lên. Con Hiền và bà Hà đứng trước phủ gầm lên chửi nhau:
- Con dâu hay không mẹ tự rõ nhất. Mẹ đừng quên chúng ta trên một thuyền, chuyện mẹ hại con Diệp sẩy thai, chuyện mẹ và dì Xuân tạo dựng hiện trường cho con Diệp và bác sĩ Luân lăng loàn với nhau để bức chết bà Quyết con đều có chứng cứ cả. Vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, sống cùng sống, mà chết con sẽ kéo cả đám chết cùng.
- Con khốn nạn này, mày nói cái gì?
- Con nói con và mẹ vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Mẹ nhỉ?
Đoạn video kết thúc lại đến video con Hồng hỏi con Hiền:
- Mợ! Vì sao năm ấy mợ nhất quyết phải giết mợ Diệp bằng được? Thực ra... thực ra con thấy mợ Diệp cũng tốt với mợ mà. Mợ với ông mua thuốc về ép con hại mợ ấy không có con, sẩy thai rồi sao mợ không cho mợ ấy con đường sống?
Trong video con Hiền trợn mắt rít lên:
- Nó tốt với tao? Mẹ con nhà nó chẳng ai tốt đẹp cả, nó cướp người tao yêu, mày không thấy à? Mẹ nó thì đối với tao h như con ghẻ.
- Nhưng cậu Nhân và mợ Diệp yêu nhau trước khi gặp mợ mà? Bà Quyết đối với mợ cũng tốt đây ạ, bà chẳng phải một tay nuôi mợ, cho mợ học trường tốt nhất sao? Mợ như vậy có hơi ác không ạ?
- Đồ ngu! Mày biết cái quái gì? Chết rồi tao còn chưa hả hê đây này, chết rồi mẹ con nó còn không để lại biệt thự cho tao, bà ta tính toán sẵn rồi, chưa từng coi tao như con ruột. Tao cấm từ nay mày nhắc đến hai mẹ con nhà nó lần nữa, nghe rõ chưa?
Nhân không thèm nhìn con Hiền, gương mặt vẫn trắng bệch cố tìm cách ngắt nguồn điện đi nhưng không tài nào làm được. Hắn cũng mất bình tĩnh dần, suy sụp như sắp gục ngã đến nơi. Có lẽ đây là cơn ác mộng kinh hoàng nhất không phải đối với hắn mà cả với nhà họ Hồ. Một cơn ác mộng nghĩ thôi đã không dám nghĩ chứ đừng nói đang diễn ra. Hắn gần như muốn kiệt sức, chút sức lực cuối cùng cứu vãn lấy buổi tiệc hôm nay mong manh như sợi dây sắp đứt. Thế nhưng đâu nào đã đến phần hay, trên màn hình vẫn tiếp tục là những đoạn ghi âm, video được con Thanh, con Hồng ghi lại được, tất cả những đoạn đám người thừa nhận hại Diệp được chiếu bằng hết. Ngay sau đó là món quà dành cho cô Bích. Trên màn hình chú Long đang nắm tay một cô gái trẻ, giọng điệu đầy mùi mẫn:
- Em yên tâm đi, con gà già nhà anh ngu lắm. Có điều nhà nó giàu nên cũng chưa thể bỏ nó ngay được. Nó vừa đầu tư cho anh con nhà nghỉ, đứng thẳng tên anh luôn, em cứ từ từ, đợi anh moi móc thêm mình cùng hưởng thụ cho sướng.
- Nhưng giờ em có thai rồi thì sao đây?
- Không sao, anh vẫn sẽ chăm lo cho em và con đầy đủ.
Cô Bích nghe đến đây, gân trên trán nổi lên, gương mặt tức giận như phát ngộ, suýt gào lên. Cô hi sinh bao nhiêu, mang tiền từ Hoàng Hà về cho chú Long mà chú thì sao? Chú mang đi nuôi gái còn chửi cô ngu. Cay đắng làm sao. Ôi! Nhà họ Hồ nay sao mà loạn lạc, từ gái đến trai, từ dâu đến rể từng người, từng người một đều không ra một cái thể thống gì.
Thật ra chẳng cần thêm, bấy nhiêu thôi đã đủ sức dìm đám người này xuống vũng bùn rồi. Nhưng Quỳnh và Trúc đã thu thập được nhiều cái hay ho như vậy, hai chị em cô tội gì mà không phát hết cả lên cho mọi người cùng xem, càng khẳng định thêm tội ác của đám người khốn nạn này. Bà Hà bất chợt khóc rú lên, sự bất lực hiện rõ trên gương mặt bà. Vì sao? Vì sao thế này? Vì sao trong chốc lát tất cả lại thành ra thế này? Bà không hiểu, cũng không rõ vì sao lại thế này chỉ cảm thấy tuyệt vọng đến cùng cực. Tiếng chửi rủa bên dưới khiến bà không có cách nào mà bình tĩnh được khóc nấc lên.
- Chưa hết đâu, tận cùng của sự độc ác ông bà Hoàng Hà là giết chết chính vợ chồng người em trai ruột, chiếm đoạt toàn bộ tài sản, cổ phần của Hoàng Hà, chiếm luôn nửa biệt phủ mà cha mẹ chia đều cho hai anh em.
Trên màn hình là rất nhiều giấy tờ cũ kỹ được đứng tên cha mẹ Vũ.
- Đến ngay cả người thân ruột thịt họ còn giết huống chi chỉ là một cô con dâu người dưng nước lã - tiếng nói bắt đầu tru tréo lên như tiếng vạch tội của một hồn ma.
Bà Hà liền gào lên:
- Câm mồm! Mày ra ngay đây! Mày là ai? Nhân! Báo công an đi con! Báo công an đi!
- Báo công an - tiếng cười khanh khách đáp lại - Nào báo công an đi, lật lại vụ tai nạn giao thông năm nào. Nếu năm ấy không phải bà cắt phanh xe, vợ chồng em trai ông Hoàng đã không lao xuống vực mà chết! Vì tài sản bà có thể làm ra những chuyện thất đức thế này, bà báo đi để xem mọi chuyện ra sao? Hại chết em trai chồng, còn suýt nữa giết luôn con của họ, một đứa bé tay không tấc sắt, nếu năm ấy không nhờ cô giáo giữ lại học thêm có lẽ giờ cậu ấy cũng mồ yên mả đẹp rồi nhỉ!
Chuyện đã cách xa gần hai thập kỷ, bà Hà hoàn toàn bị đả kích đến mức cả thể xác lẫn tinh thần suy sụp. Sống cả nửa đời người làm ra bao việc ác, nay báo ứng đến không có cách nào có thể chịu đựng nổi. Bà ta khóc rống lên:
- Không phải như vậy đâu! Tôi không làm thế tôi không giết người.
- Không sao? Bà không giết người, bà chỉ giết quá nhiều người mà thôi. Cậu bé cháu ruột của chồng bà, mồ côi cả cha lẫn mẹ, vậy mà năm tháng tuổi thơ sống trong biệt phủ bà đã chẳng ân hận, chẳng sợ báo ứng còn đối với cậu ấy thế nào? Bắt ăn cơm thừa của thú cưng, mỗi ngày đi học về đều bị đánh đập tàn nhẫn, chỉ vì học giỏi hơn con trai bà bà ra sức chì chiết, mắng chửi, thậm chí chỉ cho cậu ấy học một ngôi trường rách nát. Loại người như bà hai tay nhuốm máu, còn ác hơn cả cầm thú!
- Không phải như vậy! Bao nhiêu năm nay là tôi nuôi nấng nó. Đừng vu oan giá hoạ.
Nhưng chẳng ai tin lời bà ta cả! Tất cả mọi người im lặng như tờ, tội ác man rợ này khiến ai nấy đều không phản ứng nổi. Nếu không phải hôm nay đứng đây, chứng kiến từng chuyện, có lẽ không ai nghĩ trên đời này có những con người kinh khủng đến vậy. Vũ lặng lẽ đứng cạnh Quỳnh, anh nhìn người đàn bà trước mặt mà không thương xót nổi. Tuổi thơ của anh bị bà ta đánh đập tàn nhẫn không thương tiếc, có lúc anh còn nghĩ bà ta có thể đánh anh đến chết. Bao nhiêu năm nay sống ở biệt phủ, anh chưa từng mong gì đến khối tài sản ấy, anh chỉ mong đòi lại chút công bằng cho cha mẹ mình. Nỗi đau mồ côi là nỗi đau khổ sở mà anh phải gánh chịu suốt mười mấy năm nay. Một người đàn bà mang đầy tội ác thế kia xứng đáng được tha thứ sao?
Ông Hoàng nhìn Vũ, tuy cái chết của em trai ông không trực tiếp tham gia, nhưng chính ông cũng dung túng cho vợ mình vì lòng tham không đáy, vì chút tài sản mà cha mẹ để lại, ông chính là đồng phạm. Ông bỗng cảm giác như hôm nay cả nhà ông chính thức bị đày xuống nơi sâu thẳm nhất của địa ngục. Từng tội ác bị bóc trần trụi, giờ ông thậm chí còn không có đủ sức lực mà tìm cách cứu vãn nữa.
Tất cả đám người không ai bị đánh, nhưng đều như sức cùng lực kiệt, không đứng nổi dậy nữa. Tiệc sinh nhật như biến thành một vở kịch trong sự tuyệt vọng và hoảng loạn.
Không một bằng chứng gì là không có, từ việc lão Thắng cho bà Quyết uống thuốc ngủ, mấy đoạn ghi âm mụ Xuân cung cấp cho anh Phan đều vô cùng rõ tiếng. Tất cả đều được chiếu lên những đoạn cãi nhau của Nhân và Hiền cũng được đưa lên không sót cái nào. Con Hồng được cung cấp máy iphone 13 có khác, mọi thứ đều rõ ràng đến mức càng khẳng định thêm tội ác của đám người này. Càng mâu thuẫn đỉnh điểm, tội ác càng được vạch rõ, cần gì phải quá nhiều chứng cứ, đôi ba lần cãi nhau đủ để người ta biết đám người này làm ra những việc gì rồi. Chỉ là quá thương cảm cho mợ hai nhà họ Hồ, rơi vào một cái bẫy mà xung quanh toàn là những con quỷ đội lốt người. Mấy người phụ nữ thương xót đến mức có người còn rơm rớm nước mắt khi nghe tiếng xa xôi kể lại:
- Một cô gái mới chỉ hai mươi bảy tuổi, lấy chồng từ năm hai mươi mốt tuổi, dành cả tuổi thanh xuân cung cúc hầu hạ gia đình chồng. Bốn năm bị con em gái khốn nạn cho uống thứ thuốc không thể sinh được con mà không hay biết, mang cả tài sản đưa cho chồng vì tin tưởng, yêu thương. Vậy mà cuối cùng thì sao, họ giết con của cô, tạo hiện trường giả biến cô thành kẻ lăng loàn, hại chết mẹ cô còn đày cô phải chết bằng được. Vì sao đám người ấy vẫn không chút áy náy, không chút thương cảm, chẳng chút hối hận nào?
Con Hiền giờ đã không thể mở nổi miệng, bởi mấy đoạn ghi âm nó và con Hồng nhắc lại chuyện cũ đều đã được tung lên. Miệng nó há to trông vô cùng kinh dị, cổ họng cũng chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư.
Nhân nhìn Trúc, hắn ta cố gắng giữ chút hi vọng cuối cùng, hi vọng rằng chỉ cần tắt được đi, hắn sẽ tìm cô thanh minh. Dù sao Hoàng Hà còn Lung Linh, vẫn có thể dựa vào được, đột nhiên hắn thấy phía trên tầng hai của hội trường một bóng đen lấp ló trên đó. Lúc này hắn không còn nghĩ ngợi gì, như một kẻ đường cùng lao thẳng lên. Thế nhưng mới đi được đến nửa chân cầu thang đột nhiên tiếng nói rờn rợn cất lên khiến hắn khựng chân lại:
- Nhưng không sao cả mọi người ạ! Phàm đã làm điều ác thì quả báo sẽ đến. Sau tất cả thì cuộc đời này vẫn có báo ứng. Báo ứng lớn nhất của nhà họ Hồ chính là tự tay giết chết đứa cháu đích tôn duy nhất của mình, bóp chết đứa bé trai trong bụng mợ hai Diệp để rồi sao? Để rồi rước về một đứa bé trai chẳng chút huyết thống nào với nhà họ Hồ, một đứa bé trai đã bị chính cô con dâu thứ hai đánh tráo từ một người dưng biến thành cháu đích tôn trong chốc lát! Có lẽ nói đến đây mọi người sẽ cảm thấy hơi khó hiểu, để tôi giải thích kỹ hơn một chút nào. Năm xưa mợ hai Diệp mang thai một bé trai, cô Hiền - em gái mợ Diệp hay chính là vợ cậu Nhân bây giờ mang thai một bé gai. Cả hai đứa bé đều là con của cậu Nhân. Thế nhưng cô Hiền đã tìm bác sĩ đánh tráo kết quả xét nghiệm Nipt. Tên bác sĩ gian dối kia đã nói với nhà họ Hồ bé trai trong bụng Diệp là gái, còn bé gái trong bụng Hiền là trai. Nhà họ Hồ cho rằng bé gái là khắc tinh nên mới tàn nhẫn ra tay giết chết mẹ con nhà mợ Diệp, nhưng đâu biết đó mới thực sự là cháu đích tôn nhà họ Hồ. Còn cô Hiền mang thai con gái, khi gần đủ chín tháng mười ngày đã tráo đổi đứa con gái ấy cho người khác, mang về một bé trai nói rằng đó là con của cô và cậu Nhân.
Từng câu, từng chữ như một cơn ác mộng kinh hoàng không sao tả được, không riêng với con Hiền mà với tất cả đám người nhà họ Hồ. Phía trên màn hình chiếu đến hai bản xét nghiệm Nipt đầy đủ, thai phụ có ghi rõ tên con Hiền và Diệp. Những ai đã từng làm Nipt, khi nhìn thấy tờ giấy dành cho bác sĩ, phần nhiễm sắc thể giới tính có Y đều nhận ra đó là giới tính nam, chỉ có X là giới tính nữ. Mà tất nhiên, bên phần có giới tính Y là tên của Diệp chứ không phải của Hiền. Lúc này cả hội trường lại rơi vào trạng thái im lặng lắng nghe. Con Hiền lúc này nghe rõ cả từng tiếng mạch đập, hơi thở yếu ớt như chút sinh lực tồn tại cuối cùng. Nó thật sự tưởng mình đã chết đi rồi bởi không còn khả năng phản kháng nữa. Con Nhân, bà Hà, ông Hoàng, và cả con Bích lúc này mới thật sự là không sao có thể chống đỡ nổi. Cú sốc này là đòn đả kích nghiêm trọng nhất, là cú đánh chí mạng khiến cả đám người không gượng dậy được nữa rồi. Đứa cháu đích tôn mà cả nhà coi như vàng ngọc, dẹp bỏ cả việc căm ghét con Hiền vẫn đón nhận thằng bé một cách đàng hoàng, cuối cùng không phải cháu nội mình? Trên màn hình là một bản xét nghiệm ADN đầy đủ, có tên của cu Thóc và Nhân, bên dưới kết quả trọn vẹn không hề bị cắt.
KHÔNG CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG CHA - CON.
Bà Hà không chịu nổi nữa ngửa đầu, trợn mắt rú lên:
- Không, không thể nào.
Đứa cháu trai duy nhất, niềm hi vọng sống duy nhất của bà Hà trong giây lát lại biến thành không cùng huyết thống. Đứa cháu đích tôn bà nâng như trứng, hứng như hoa cuối cùng lại chẳng máu mủ gì với bà. Bà Hà điên loạn, tóc tai rũ rượi vẫn không sao chấp nhận được kết quả này. Còn Nhân hắn như chết điếng hoá đá trên cầu thang! Bởi hắn thừa hiểu kết quả này là thật. Hết rồi! Đến giờ mới thực sự là hết rồi. Con Hiền giơ hai tay như cầu nguyện lắc đầu đáp:
- Không phải! Thóc là con trai của con, là cháu đích tôn nhà họ Hồ.
Nhưng nó vừa nói đến đây giọng nói rờn rợn đã phản bác:
- Muốn biết cháu đích tôn hay không chi bằng nhà họ Hồ tự tay đi làm xét nghiệm là chắc ăn nhất.
Con Hiền chưa kịp đáp, mẹ cu Thóc từ bên dưới đã đi lên hội trường, tay vẫn bế đứa bé gái trong lòng. Tất cả mọi người đều nhìn theo cô ta không hiểu có chuyện gì xảy ra, cũng không hiểu cô ta là ai! Cô ta đi lên trên, với lấy chiếc Micro nói:
- Cu Thóc là con trai tôi, là do tôi đẻ ra. Còn bé gái này mới là con của cô Hiền. Ngay từ khi vừa sinh ra tôi và cô Hiền đã tráo đổi con cho nhau, tôi nuôi con cô Hiền, cô Hiền nuôi con tôi. Vì ham mê giàu sang, vật chất tôi đã đồng ý ký vào bản hợp đồng mà cô Hiền đưa cho tôi. Thế nhưng một năm nay tôi sống trong dằn vặt, lại nghe nói cô Hiền đối với cu Thóc rất tệ, không quan tâm đến con tôi nên hôm nay tôi mang bé gái đến đây để trả lại cho cô Hiền và đón cu Thóc về, trả lại vị trí đúng cho hai đứa bé. Nếu gia đình họ Hồ không tin, tôi và mọi người cùng đi xét nghiệm. Mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn bản xét nghiệm ở đây rồi, nhưng để chắc chắn hơn tôi vẫn sẵn sàng xét nghiệm lại.
Không cần thêm một bản xét nghiệm nào nữa, đến đây thôi đã quá đủ rồi, bản hợp đồng trên tay rõ né chữ của con Hiền. Bà Hà nhìn đứa bé gái giống hệt Nhân hồi bé thì ngã xuống. Giây phút này là nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất trong cuộc đời bà. Đôi bàn tay nhuốm máu giết chết cháu trai, cuối cùng đổi lại là một bé gái. Chính bà đã ngờ ngợ, vì sao suốt một năm nay khi cu Thóc sinh ra, Hoàng Hà chỉ ngày lụi đi, biệt phủ chỉ gặp toàn xui xẻo. Hoá ra là bởi vì làm gì có đứa cháu trai nào được sinh ra?
Con Hiền nhìn mẹ cu Thóc, một kịch bản sắp đặt hoàn hảo đến mức nó không có cả một giây để nghĩ xem phải làm thế nào? Thực ra mẹ cu Thóc yêu thương gì con? Một người đàn bà vì tiền mà tráo đổi con thì cũng sẽ vì rất nhiều tiền mà làm ra những việc khác. Chẳng qua là chị em Diệp Quỳnh đã đi trước một bước, dùng tiền và thêm đám dân anh chị hăm doạ để giật dây cô ta mà thôi. Phía trên màn hình lại là đoạn video con Hiền và Nhân cãi nhau:
- Nhân! Anh tỉnh lại cho tôi, một thẳng đàn ông chức năng sinh lý không bình thường, không lấy tôi thì có con đàn bà nào dám lấy anh? Chắc có lẽ anh vẫn nghĩ mình chỉ mệt mỏi thôi, chắc có lẽ anh vẫn nghĩ anh hoàn hảo nhỉ? Nói cho anh biết, chỉ có tôi chấp nhận lấy một thằng liệt dương làm chồng thôi, còn sẽ không có con nào chấp nhận đâu. Anh làm sao mà biết được, suốt gần một tháng nay ngày nào anh cũng ăn cao trăn, anh làm sao mà biết được vài ngày nay tôi đã dùng với nồng độ cực cao cho anh, pha vào nước mật ong mà mẹ anh chuẩn bị cho anh mỗi sáng, anh làm sao mà biết được lượng cao trăn anh uống đến nay là quá liều so với liều gây liệt dương.
- Cô nói dối! Cô nói dối đúng không?
- Tôi cần phải nói dối sao? Tôi vẫn còn khoảng một thìa nữa trong hộp thuỷ tinh, anh có thể vào mà kiểm chứng. Mà tôi nghĩ chẳng cần kiểm chứng đâu, đi khám bác sĩ là ra ngay.
Nhân nghe đến đây hắn cảm thấy mình như rơi vào địa ngục lạnh như băng, toàn bộ bí mật của hắn bị phanh phui trước bàn dân thiên hạ. Một gã đàn ông chức năng sinh lý không bình thường lại không có con trai nối dõi tông đường, hắn ta ước mình có thể chết ngay tức khắc. Một nỗi đau đớn nhục nhã đày đoạ hắn. Hắn không chết nhưng tâm trí đã thật sự chết rồi. Bà Hà nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, cả người hắn run lẩy bẩy phải bám chặt lấy thành cầu thang, trong giây lát bà Hà đột nhiên như đã hiểu ra vì sao hắn nhất quyết lấy con Hiền. Bà ta đột nhiên không chịu nổi nữa, nỗi uất ức, đau khổ cộng thêm nhục nhã khiến bà ta không thở được lao thẳng đến con Hiền mà đánh. Dường như bà ta đã mất hết lý trí, hai bên giằng co, mặc cho con Hiền thanh minh nhưng bà ta đã chẳng muốn nghe dùng toàn bộ sức lực của mình mà đánh. Đến khi con Hiền loạng choạng, trượt chân đập đầu lên thành bàn, một dòng máu đỏ trên đầu nó chảy ra, nó nằm vật ra đất ngã lịm bà Hà mới hoảng hốt buông tay, cơn đau tim cũng ập đến, cuối cùng bà ta chẳng biết vì sợ hãi hay nhục nhã cũng ngã vật ra đất. Vậy mà chẳng một ai thương cảm, cả hội trường chửi rủa, hả hê vì báo ứng của nhà họ Hồ. Cô Bích lao đến, ôm lấy bà Hà khóc tức tưởi gọi xe cứu thương. Bữa tiệc sinh nhật tan tành trong nỗi cay đắng, xấu hổ đến chết đi của người nhà họ Hồ. Tất cả đối tác đều đòi tẩy chay Hoàng Hà, cắt hợp đồng. Không ai có thể làm ăn với một công ty kinh tởm thế này, mà suy cho cùng, xã hội hiện đại ngày nay rất nhanh chóng sẽ cho Hoàng Hà hot nhất toàn quốc, không muốn chấm dứt cũng phải chấm dứt để bảo toàn danh tiếng cho công ty của mình.
Khi con Hiền và bà Hà được cứu thương đưa đi, đám người dự tiệc sinh nhật vẫn cố nán lại bàn tán. Quỳnh cũng vội ra hiệu cho Trúc rồi cô mau chóng theo xe cứu thương vào viện. Mẹ cu Thóc được hai ba gã đàn ông nào đó bí mật cho rời đi từ bao giờ, còn Nhân, hắn ta cho người điều tra xem ai là người đứng sau rồi cũng vội vã rời khỏi hội trường lao thẳng về nhà. Không biết hắn ta làm gì, chỉ thấy hắn ta đi từ biệt phủ đến trung tâm xét nghiệm ADN. Thực ra đến giờ phút này hắn đã thấy mình chẳng còn cần làm thêm xét nghiệm ADN nữa rồi, nhưng có lẽ hắn vẫn mong chờ 0,001% nhỏ nhoi nào đó. Hắn ngồi trong trung tâm xét nghiệm ADN chờ đợi mà không dám bật điện thoại lên. Trên mạng xã hội, trên báo tràn lan tin tức nhà họ Hồ nhiều đến nỗi nhìn thôi hắn còn chẳng dám nhìn.
Khi còn chưa có kết quả đột nhiên hắn nhận được tin gấp từ thư ký của Hoàng Hà liền vội vã về thẳng công ty. Khi vừa về đến nơi thư ký liền hốt hoảng nói với hắn:
- Giám đốc. Ba khu đất phía Tây chúng ta bỏ số tiền lớn ra mua để đầu tư hoàn toàn là đất ảo, không hề có dự án nào ở khu vực đó, nó hoàn toàn vô giá trị. Tôi đã liên hệ rất nhiều chuyên gia, nhưng người ta nói đất ở đó bán không được bao nhiêu đâu. Giám đốc, chúng ta bị lừa rồi.
Nhân nghe đến đây, hắn ta sửng sốt hỏi lại:
- Sao có thể như thế được? Lung Linh đã tìm hiểu rất kỹ, các lô đất khác đều có giá trị lớn kia mà.
- Đúng là các lô đất khác có giá trị nhưng chỉ là hai ba lô đầu thôi, các lô sau giá trị cũng không quá cao, chung quy lại vẫn lãi một chút, có điều ba lô đất mà giám đốc dồn rất nhiều tiền để mua lại lại hoàn toàn không có chút giá trị nào. Dân cư ở đó rất thưa, cũng không phải khu du lịch, xây nhà nghỉ khách sạn lên chỉ e cả năm không có khách nào đến. Lúc nãy tôi đọc lại hợp đồng mà giám đốc ký, không hề liên quan gì đến Lung Linh, hoàn toàn chỉ là hợp đồng mua bán của bên Hoàng Hà với chủ đất, thoả thuận rất rõ ràng, phần thiệt là ở Hoàng Hà. Giám đốc... lúc ấy không đọc hợp đồng sao?
Không thể nào như thế được? Nhân túm lấy ba bản hợp đồng trên bàn, khi đọc kỹ lại hắn hoàn toàn bất động. Hắn thậm chí còn không nhớ mình đã ký lúc nào, ra sao, chỉ nhớ rõ trong lúc gia đình rối ren, lại say cơn mộng với Trúc hắn đã xuất phiếu để kế toán chuyển tiền cho bên chủ đất. Đột nhiên hắn lao thẳng ra ngoài, còn không nghe được thư ký nói hết phóng thẳng xe đến khách sạn mà Trúc ở. Có điều lễ tân nói với hắn Trúc vừa đi ra ngoài, nếu như có người đến tìm thì nhắn lại cô đang ở bệnh viện mà mẹ hắn đang nằm viện.
Hắn không sao mà bình tĩnh nổi nữa, giờ các đối tác khác chắn chắn sẽ cắt hợp đồng với Hoàng Hà vì phốt to tướng, lại thêm dân tẩy chay vì tin tức Hoàng Hà lên báo, giờ chỉ còn lại chút chỗ dựa là Lung Linh. Nếu như đúng lời thư ký nói... Hoàng Hà hoàn toàn mất trắng, đứng trên bờ vực phá sản. Hắn không nhớ mình đã phóng xe nhanh cỡ nào, giờ hắn đã vô cùng suy sụp, chỉ thêm một cơn gió nhẹ đã có thể gục ngã.
Khi đến viện, đột nhiên hắn nhận được điện thoại bên trung tâm xét nghiệm ADN. Trong giây lát hắn gục hẳn xuống, vật ra chân cầu thang không nhúc nhích nổi. Con đàn bà khốn nạn kia lừa hắn, hắn chỉ ước có thể bóp chết nó ngay lập tức. Nỗi đau này hắn thật sự không sao mà chấp nhận nổi. 0,001% nhỏ nhoi đã không xảy ra, hắn ngửa cổ lên trời cảm thấy tuyệt vọng và thê lương vô cùng. Ông trời... đang bức chết hắn đúng không?
Rất rất lâu sau hắn mới có thể đứng dậy, đi thẳng vào phòng của mẹ hắn đang nằm. Lúc này hắn mới nhận ra ngoài Trúc còn có cả Quỳnh đang ở đó. Bên trong mẹ hắn và con Hiền vẫn cãi nhau ỏm tỏi, Trúc và Quỳnh đang ra sức mà can ngăn. Khi vừa thấy hắn con Hiền liền ngước mắt lên, đôi mắt đỏ ngầu toàn tròng trắng rít thành tiếng:
- Cuối cùng anh cũng đến rồi sao? Tôi hỏi anh, cả nhà anh đến giờ vẫn chưa sáng mắt lên sao? Đến giờ cả nhà anh vẫn chưa biết ai đứng sau mọi chuyện sao? Mọi chuyện hôm nay anh có biết ai đứng sau không? Chính là con Thanh Trúc mà ngày đêm anh nhớ thầm, thương thầm đấy.
Bà Hà sau cơn ác mộng tỉnh lại đã chẳng còn chút tinh thần nào lại nghe con Hiền nói nhăng nói cuội giờ cũng không còn cả sức lực mà phản bác lại chỉ ngồi trên giường mà than khổ. Nhân nhìn con Hiền, một con đàn bà điên khùng đáng chết, nhưng hắn tạm sẽ xử nó sau nên chỉ quát:
- Cút ra ngoài!
Con Hiền giờ đã như con chó cùng dứt giậu, nó gầm lên như điên dại:
- Tôi có trăm ngàn sai cũng chưa bao giờ dìm Hoàng Hà xuống, tôi có trăm ngàn sai cũng mong Hoàng Hà phát triển, tôi có trăm ngàn sai cũng là yêu anh, nhưng anh lại đi tin tưởng một con đàn bà xa lạ. Đến giờ anh còn tin nó được sao? Đống dự án đất ảo nó lừa anh ký, anh vẫn chưa sáng mắt ra sao?
Nhân nghe con Hiền nói đến đây, bất giác cả người hắn như có một cơn gió lạnh tạt vào. Hắn vốn định lao vào lôi con Hiền ra ai ngờ câu nói cuối cùng khiến hắn cũng đứng như trời trồng. Ban nãy con Hiền có nghe được ông Hoàng và thư ký nói chuyện, nó cuối cùng cũng đã kịp hiểu ra mọi chuyện. Chỉ là quá muộn rồi, chỉ là nó không hiểu Trúc là ai mà ngoài nó còn hại cả Hoàng Hà không ngóc nổi dậy. Nhân hơi lùi lại, hắn nhìn Trúc vẫn không muốn tin lời con Hiền nói cố giữ bình tĩnh hỏi:
- Trúc! Anh cũng đang định đi tìm em, chuyện dự án bất động sản, em có rảnh không, bên Hoàng Hà muốn mở cuộc họp bàn lại một chút.
Thế nhưng hắn không ngờ vừa nói đến câu này Trúc đã tỏ vẻ ngạc nhiên đáp:
- Dự án nào cơ ạ?
- Ba lô đất phía Tây thành phố X
- Anh Nhân. - Trúc bật cười - bên Lung Linh không ký ba lô đất phía Tây thành phố X nào với Hoàng Hà cả. Anh có nhầm lẫn gì sao?
Nhân vội vã đưa ba bản hợp đồng cho Trúc, không ngờ cô rất bình thản nói:
- Đây là hợp đồng mua bán của Hoàng Hà với chủ đất. Lung Linh đâu liên quan?
Đây mới thực sự tận cùng của suy sụp. Sợi dây duy nhất mà hắn hi vọng bị cắt đứt ngay tức khắc. Con Hiền liền rú lên:
- Tôi nói mà, tôi nói rồi mà sao anh không nghe tôi. Không phải mỗi chuyện này đâu, ngay cả chuyện toàn bộ phốt của Hoàng Hà hôm nay đều là nó đứng sau! Anh tỉnh táo mà nhìn lại đi đồ ngu xuẩn.
Từng câu chửi rủa của con Hiền như từng phát búa đập vào đầu Nhân. Hắn cảm tưởng não hắn vỡ tan ra. Trong giây lát hắn mới như tỉnh mộng, một cơn mộng quá đẹp mà thực ra lại là cơn ác mộng. Con Hiền lao vào phía Trúc, gầm gừ như con chó điên:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!