Chiều tối mưa tầm tã, người phụ nữ ăn vận sang trọng trở về chung cư sau ngày đi làm mệt mỏi. Cô không muốn làm gì nữa cả, vừa trở về phòng liền nằm xuống giường lớn như muốn hòa làm một với nó.
Gương mặt xinh đẹp vùi vào gối mềm, có lẽ vì cảm thấy dễ chịu mà cái cau mày cũng đỡ hơn một chút. Khoảnh khắc yên tĩnh và thư giãn không kéo dài được lâu, điện thoại ở trong túi lại vang lên tiếng chuông.
Cái nhíu mày ngay lập tức trở lại trên gương mặt kiêu sa xinh đẹp, cô ngồi dậy, lấy điện thoại từ trong túi ra. Là người mà cô không thể ngó lơ, chị Diệp Chi.
“Alo?”
“Diệp An, em đã đi làm về rồi đúng không?”
“Vâng, em vừa mới về, có chuyện gì không?”
Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy việc hỏi thăm này có chút kỳ quái, bình thường bọn họ có thể hỏi thăm thân mật kiểu này à?
“Xuống cửa chung cư đưa chị với Minh Luân lên đi, chị quên đem theo thẻ rồi.”
“… Biết ngay mà.”
Chị gái của cô làm sao mà tốt như thế được, mỗi ngày gọi điện không phải có chuyện gì thì sẽ đến nhà cô náo một trận sau khi cãi nhau với chồng.
Diệp An có thể không quan tâm chị gái, nhưng cháu trai đáng yêu thì sao có thể hờ hững được. Cô lê tấm thân mệt mỏi xuống nhà.
Đến lúc này Diệp An vẫn rất mơ hồ… Đống hành lý bày ra trước mặt của cô hiện tại, đây… rốt cuộc là chuyện gì đây hả?
“Chị, có phải chị nên giải thích một chút không?”
Diệp Chi mở to đôi mắt xinh đẹp vô tội nhìn em gái, khóe miệng duy trì nụ cười tươi tắn. Đối diện với đứa em gái đáng sợ này, cô tuyệt đối không được run sợ. Có điều, chồng cô chính là vì sợ hãi mà không chịu đến đây… Xem ra chỉ có thể trông cậy vào một người thôi.
“Minh Luân, con tự nói với dì của con đi.”
“…”
Minh Luân nuốt nước bọt nhìn mẹ nó, ánh mắt không khỏi toát lên vẻ bất đắc dĩ. Nó tuy rằng được dì yêu thương và bao dung hơn, nhưng mà… nó cũng sợ nha.
“Dì ơi, con…”
“Đừng có lề mề, nói nhanh không là dì nổi giận đó.”
“Con giành được suất học bổng của dự án “bồi dưỡng nhân tài”, cho nên bố mẹ bảo con chuyển lên đây sống cùng dì… để tiện cho việc đi học…”
Diệp An bày ra cái vẻ mặt đáng sợ khiến Diệp Chi và Minh Luân nhìn nhau không dám nói một lời nào. Diệp Chi nuốt nước bọt:
“An à, đây là vì tương lai của cháu em đó, chuyện này có thể nhượng bộ được không?”
“…”
Đã nói đến thế rồi, có thể từ chối được sao?
“Chị à, từ bao giờ mà chị nghĩ em có khả năng chăm sóc trẻ con thế?”
Ở chung không phải là vấn đề quá lớn, chỉ là, để Minh Luân cho cô coi sóc liệu có thể an tâm được sao? Đến bản thân cô còn tùy hứng huống chi…
“Em không cần phải lo Diệp An, năng lực tự chăm sóc của Minh Luân tốt hơn em nhiều.”
“…”
“Được rồi, mau dọn hành lý vào đi Minh Luân.”
Diệp Chi xem như em gái đã đồng ý, cùng con trai cưng đưa đồ vào căn phòng kế bên. Trong thời gian này Diệp An tranh thủ tắm rồi làm vài món đơn giản cho ba người, cô đã đói lắm rồi đấy.
…
“Diệp An, buổi trưa em rảnh thì chúng ta cùng đi ăn cơm được không?”
“Có lẽ không được rồi.” – Diệp An vừa ôm tập hồ sơ vừa uống vội ly sữa trên bàn – “Trưa nay em có cuộc họp quan trọng đến chiều, tối sẽ ăn cơm cùng hai người.”
“Vậy được, đi cẩn thận.”
Ở công ty dạo này nhiều việc, Diệp An đi làm ngay cả buổi trưa cũng chỉ có thể tranh thủ ăn cơm trưa rồi đi họp. Cô không có thời gian đưa Diệp Chi với Minh Luân đến trường học mới xem thế nào, trong lòng vô cùng áy náy, định chiều này sẽ mua gì đó cho Minh Luân.
Phòng họp mọi người hầu như đã rời đi rồi, Elisa vẫn nán lại, Diệp An ngẩng đầu thì thấy cô ấy tiền về phía mình:
“Diệp tổng biên, chiều nay em có rảnh không?”
“Sao vậy Elisa, có chuyện gì à?”
Cô gái tóc nâu khẽ cười, đi đến bên cạnh thì thầm vào tai Diệp An:
“Chị chuyển đến đây, chưa quen đường cho lắm, em có thể đưa chị đi mua vài thứ không?”
Nói như vậy thì Diệp An nhất định là không thể từ chối rồi, chiều này cô cũng có ý định ghé qua trung tâm thương mại liền gật đầu:
“Vậy tan làm rồi chúng ta cùng đi nhé.”
Elisa vui mừng gật đầu, không quen nhét thanh kitkat vào tay Diệp An xem như quà hối lộ.
…
Diệp An cầm theo mấy túi đồ chờ Elisa, trung tâm thương mại hôm nay đông người thật. Đứng trên tầng bốn nhìn qua cửa kính, hoàng hôn thật là đẹp. Trong lòng Diệp An dâng lên cảm giác bình yên.
“Diệp An, đi thôi.”
“Được.”
Elisa vẫy tay với cô, nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười này, cô bỗng nhớ đến một người, sao lại cảm giác có chút giống nhau thế nhỉ?
Diệp An vừa bước đến chỗ Elisa, ánh mắt sững lại. Thang cuốn lên tầng năm có bóng dáng ai mà quen thuộc như thế. Cô chớp mắt một cái, trong mắt như có tầng nước rồi.
“Là cậu ấy sao?”, trong đầu Diệp An lập tức có suy nghĩ ấy, rồi như sợ Elisa bên cạnh thấy bộ dạng thất thần của mình, cô rất nhanh khôi phục dáng vẻ không có gì. Diệp An trấn tĩnh, một lần nữa quay lại nhìn, cũng không thấy người kia nữa, xem ra là cô nhìn nhầm mà thôi.
“Diệp tổng biên, chị mời em đi ăn cơm xem như cảm ơn, được không?”
“Hôm nay không được rồi.” – Diệp An từ chối – “Em có hẹn ăn cơm với chị gái và cháu trai.”
Vẻ mặt của Elisa có chút tiếc nuối nhưng mà vẫn duy trì nụ cười xã giao:
“Được, vậy hẹn em khi khác.”
“Tạm biệt.”
…
Diệp An ngồi trong xe ô tô rất lâu, cô tựa đầu vào ghế thưởng thức một bản nhạc nhẹ. Tâm trạng vào lúc này khá là phức tạp, vừa muốn lên nhà lại vừa muốn yên tĩnh một mình. Chẳng biết là lại bị làm sao nữa.
Vốn dĩ muốn yên tĩnh với không gian riêng thêm một lúc, có điều bây giờ cũng muộn rồi, Minh Luân vẫn đang chờ cô về ăn cơm mà.
…
“Minh Luân, dì về rồi…”
Diệp An vừa đẩy cửa, giây sau nụ cười xinh đẹp liền vụt tắt.
“Dì, dì về rồi.”
Không để cho Diệp An có thêm phản ứng nào, Minh Luân đã vui mừng gọi cô vừa nhanh nhẹn cầm lấy túi đồ rồi đón lấy túi xách. Cô nhíu mày, ánh mắt sắc không ngừng nhìn về phía chị gái và người ngồi kế bên. Chỉ thấy người đàn ông gật đầu bình thản với mình.
“An về rồi thì mau đến đây.”
Diệp An không có vẻ gì là tình nguyện muốn đến, vẫn là Minh Luân kéo cô ngồi xuống ghế bên cạnh nó, đối diện với người đàn ông kia.
“Hoàng tổng, giới thiệu với cậu đây là em gái tôi, Diệp An.” – Diệp Chi vô cùng tự nhiên giới thiệu – “Diệp An, đây là Huy Giang, người…”
“Choang…”
Mọi người giật mình nhìn về phía Diệp An. Ánh mắt Minh Luân nhìn dì mình trở nên kỳ lạ, mà Diệp Chi nhanh mắt nhìn trộm vẻ mặt của Huy Giang, chỉ thấy cậu vẫn giữ được bình tĩnh.