Trời sắp sửa tối, Diệp An thở dài một cái để ổn định tâm trạng rồi thu xếp đồ vật để vào ngăn tủ. Mấy tấm ảnh kỷ niệm không nỡ cất đi, Diệp An đặt trên góc tủ gỗ để cùng mấy đồ linh tinh. Xong xuôi rồi lại thấy bản thân bởi vì dọn dẹp ra nhiều mồ hôi nên Diệp An đi tắm.
Diệp An vừa mới từ nhà tắm đi ra thì chuông cửa vang lên, cô đoán chắc là Minh Luân về: “Chờ một chút, ra ngay đây.”
Cạch, Diệp An ngẩn ra vài giây. Đúng là Minh Luân về, nhưng mà còn có thêm hàng đính kèm, Hoàng Huy Giang.
“Hoàng tổng.”
“Ừ.”
“Hai người đi siêu thị về rồi à? Mua được gì thế?”
Diệp An nhìn cái túi lớn mà Huy Giang cầm trên tay tò mò hỏi, anh chưa kịp trả lời thì Minh Luân đã cười tít cả mắt: “Chú Huy Giang mua đồ ăn vặt cho chúng ta đấy, toàn là thứ mà dì thích thôi.”
Thằng bé nói rồi nhanh nhẹn lấy cái túi từ chỗ Huy Giang, sức nặng của cái túi khiến nó phải ôm bằng hai tay đưa cho Diệp An: “Dì mau cầm lấy đi.”
Diệp An không còn cách nào khác phải cầm lấy, còn không quên nhíu mày với đứa nhỏ nhanh nhảu kia.
“Cảm ơn, Hoàng tổng, nhưng mà mấy cái này thật sự không cần đâu.”
Dù sao quan hệ của hai người hiện tại cũng không thân thiết đến mức mua đồ ăn vặt cho nhau đâu. Có điều Huy Giang lại không hề để tâm đến lời nói của Diệp An, từ tốn đáp: “Cô không cần thì để cho Minh Luân, thằng bé cần.”
Câu nói này nghe có chút… không đúng lắm. Có điều Minh Luân lại gật đầu lia lịa.
Diệp An: “…” Cạn lời.
Đáng lẽ ra nhóc Minh Luân nên cự tuyệt đồ mà người lạ cho chứ? Nhưng xem cái mặt bánh bao mừng ra mặt kia là cháu trai của cô bị anh ta thu phục rồi? Hahaha, đúng là hoang đường!
Diệp An một tay cầm túi, một tay kéo tay Minh Luân: “Được rồi, đi chơi cũng đủ vui rồi, đi vào nhà thôi.”
Vừa nghe đến chuyện vào nhà, thằng bé không để yên cho Diệp An nắm tay, trốn ra sau lưng Huy Giang, ánh mắt có chút dè chừng nhìn dì nó: “Chú Huy Giang nói muốn mời chúng ta ăn cơm tối, cháu đã thay mặt dì đồng ý rồi.”
Diệp An: “…” Có tin bà đây đá đít cháu không hả???
Diệp An bất an nhìn Huy Giang: “Hoàng tổng, là thật à?”
Ngàn vạn lần Diệp An không muốn ăn cơm chung với Huy Giang, cô cự tuyệt chuyện cùng người yêu cũ còn yêu ăn chung mâm cơm, nghe rất là bất ổn. Thế nhưng trước câu hỏi của Diệp An thì Huy Giang không ngần ngại mà gật đầu: “Tôi muốn mời Minh Luân và cô ăn cơm tối, cô không muốn cùng tôi ăn cơm sao?”
Không muốn! Vạn lần không muốn!
Thế nhưng câu trả lời này vĩnh viễn Diệp An không dám nói. Hai chữ “không muốn” bị nuốt vào ngay lập tức, thay vào đó là cái gương mặt thảo mai chuyên nghiệp: “Muốn chứ! Tất nhiên muốn, tôi cầu còn không được nữa là.”
“Vậy được”, Huy Giang mỉm cười xán lạn, “Tôi sẽ nấu nhanh thôi, nên cô qua luôn bây giờ nhé.”
“Được, tôi giúp cậu!”
Chẳng thể nào ăn cơm chực mà không giúp gì người ta, với lại xem cái bộ dạng của Minh Luân thì nó muốn qua bên nhà Huy Giang chứ không vào nhà đâu. Diệp An nhanh nhẹn để túi đồ vào trong bếp rồi sang nhà Huy Giang luôn.
Lần trước đã đến một lần cũng không có gì mới lạ, chỉ có cảm giác không được tự nhiên, lần nào cũng vậy.
Huy Giang để mấy đồ tươi sống trên bếp, mặc tạp dề vào. Mỗi động tác của Huy Giang đều khiến Diệp An nhìn chăm chú. Cô không thể không thừa nhận là cô mê luyến Huy Giang bởi mỗi động tác, đẹp hoàn mỹ.
Diệp An tiến gần đến chỗ Huy Giang, ngập ngừng: “Tôi giúp cậu đánh trứng nhé?”
Huy Giang lắc đầu: “Không cần đâu, cô cứ ngồi chơi với Minh Luân đi.”
Thú thật là nghe câu này từ người khác thì Diệp An sẽ lấy làm vui, nhưng mà nghe từ Huy Giang thì khác. Anh biết rõ trình độ bếp núc của cô, chẳng ai dám để người từng luộc trứng cháy nồi làm phụ bếp đâu.
“Tôi có thể đánh bông trứng, thật đấy.”
Diệp An cố tình thanh minh, rốt cuộc thì mấy năm nay trình độ cũng đã khá hơn rồi mà. Câu nói của Diệp An khiến Huy Giang bật cười: “Tôi biết cô có thể làm được, nhưng mà thật sự không cần.”
“Thay vào đó, cô cắm hoa giúp tôi được không?”
Huy Giang nhìn vào bó hoa baby đặt trên bàn đề nghị, Diệp An không suy nghĩ liền gật đầu. Mặc dù cô không thích hoa, nhưng cắm hoa thì có thể vẫn làm được.
Minh Luân chăm chú nhìn Diệp An bỏ hết tất cả hoa vào trong lọ, chỉnh một vài cành, rồi cắt tỉa một chút. Nhìn thành phẩm trên bàn, Minh Luân tròn mắt: “Vậy là xong rồi ạ?”
“Vậy chứ cháu muốn cái gì nữa?”
Diệp An có vẻ hài lòng với lọ hoa rồi, thu dọn những cành hoa bị loại bỏ. Mà Minh Luân lại nhìn Huy Giang với ánh mắt kiểu như, tại sao chú lại để cho dì cắm hoa vậy?
Lúc bắt gặp ánh mắt của Minh Luân, Huy Giang cũng chỉ cười, cười một cách cam chịu.
“Được rồi, dì ơi, chúng ta có thể chỉnh lại thêm một chút không?”
“Không, như thế là đẹp rồi.”
Minh Luân: “…” Gu thẩm mỹ của dì cũng thật lạ.
Diệp An nhìn cái vẻ mặt khinh bỉ của Minh Luân, lại nhíu mày:
“Cháu có thể hỏi chú Huy Giang, nếu chú ấy nói xấu, dì có thể cắm lại.”
Nghe dì nói, thằng bé liền nhìn về phía Huy Giang đang đi tới để tìm kiếm đồng minh, Huy Giang vừa đi tới đã ngồi xuống bên cạnh Diệp An, sau đó nghiêm túc nhìn Minh Luân: “Chú thấy lọ hoa cắm rất đẹp mà.”
Minh Luân: “…” Mấy người yêu đương đầu óc thường không tỉnh táo thế này sao?
Diệp An không hề để ý đến Huy Giang ngồi bên cạnh, nghe thấy anh nói thế liền vô tư cười: “Nghe chưa nhóc con!”
“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm.”
Huy Giang lên tiếng, lúc này Diệp An mới nhận ra, Huy Giang thế mà đang ngồi bên cạnh cô, rất gần, đến nỗi cô có thể cảm nhận được nhiệt lượng trên cơ thể anh luôn. Phát hiện này khiến cô có chút hoang mang, nếu cô đứng dậy, từ góc độ này nhất định sẽ đụng chạm cơ thể. Cô không muốn nên chần chừ chưa đi.
Huy Giang nán lại, nhưng cuối cùng anh vẫn chọn đứng dậy rời đi trước. Anh biết, cô làm sao dám tự động đến gần anh chứ. Diệp An vẫn là Diệp An như trước đây, chỉ có hôm đó, duy nhất một lần, cũng là lần khiến anh căm hận cô.
Diệp An ngồi cùng với Minh Luân, thằng bé háo hức với mấy món ăn trên bàn, đa số đều là món ăn đậm chất cơm nhà mà Minh Luân vẫn luôn ao ước.
“Nếu dì có thể nấu cơm ngon bằng một nửa chú Huy Giang thì tốt biết mấy.”
Diệp An ngồi ăn cơm xem như tai không nghe, mắt không thấy không đáp lời Minh Luân. Chuyện nấu cơm vốn dĩ không hợp với cô, biết làm sao được đây?
Huy Giang gắp cho Diệp An một miếng đậu phụ, mỉm cười với Minh Luân: “Lúc chú rảnh đều có thể nấu cơm cho Minh Luân, được không?”
Diệp An tròn mắt, nói cái quần què gì vậy trời, cô xua tay: “Tôi có thể nấu mấy món đơn gian được, không cần phiền cậu đâu.”
Không thể không suy nghĩ nhiều với thái độ và hành động hôm nay của Huy Giang nha. Chuyện cũ không nhắc đến, nhưng mà người cũ trở về thì chuyện cũ có khả năng thành chuyện mới mất.
…
Diệp An nhìn Minh Luân ngủ ngon lành trên sofa nhà Huy Giang đúng là không còn lời nào để nói cả. Vốn dĩ… vốn dĩ thằng bé không tùy tiện thế này bao giờ cơ mà.
Không hiểu sao cô cứ cảm giác giữa Huy Giang và Minh Luân có một mối dây liên kết vô hình nào đó rất thân thiết. Có phải Minh Luân cũng có cảm nhận này nên ngủ ngon lành ở nhà người ta hay không?
Nhìn xem, không phải cô bị ảo giác hay không, lại cứ cảm giác gương mặt của nhóc con Minh Luân có vài phần giống với Huy Giang…
“Ư…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!