Đối với sự chất vấn đáng yêu đến từ Minh Luân, Diệp An không có cách nào nói rằng cô và Huy Giang thật sự hết cách cứu vãn.
Diệp An ôm lấy cục bông mềm mại vào lòng đi đến sofa: “Minh Luân không thích chú Huy Giang lấy vợ à?”
Diệp An dịu dàng chạm má phính của Minh Luân, chờ câu trả lời. Mà Minh Luân cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều gật đầu với Diệp An: “Nếu chú Huy Giang lấy vợ, nhất định sẽ không còn chơi với Minh Luân nữa.”
Câu trả lời này khiến Diệp An buồn cười. Xem ra thằng bé thật sự rất thích Huy Giang. Cô giải thích: “Chú Huy Giang thích Minh Luân như vậy, cho dù kết hôn với ai cũng không ảnh hưởng đến việc chơi với cháu.”
“Dì không hiểu rồi.” Minh Luân ra vẻ hiểu chuyện nói: “Nếu chú Huy Giang có vợ, chú ấy sẽ dành thời gian cho vợ của mình, làm gì có thời gian cho cháu.”
Diệp An: “…” Có cảm giác như Minh Luân đang tranh giành Huy Giang ấy nhỉ?
“Vậy cháu muốn dì làm thế nào?”
Đôi mắt Minh Luân trở nên sáng rực: “Nếu như chú Huy Giang cưới dì, vậy thì chúng ta có rất nhiều thời gian để chơi với nhau đó.”
Diệp An: “…” Đứa bé này thật đáo để.
“Minh Luân, cháu nên biết rằng người muốn chú Huy Giang lấy vợ là bố mẹ chú ấy, nếu như chú Huy Giang không muốn thì sao?”
Minh Luân ra chiều suy nghĩ, cuối cùng nó cũng thông suốt: “Vậy tranh thủ lúc chú Huy Giang chưa nghe lời bố mẹ chú ấy lấy vợ, dì mau dành lấy cơ hội đi.”
“Dì từ chối.” Diệp An nghiêm túc nói: “Tình cảm không phải là thứ nói dành là dành.”
“Cháu thích chú Huy Giang, vậy cháu cứ thân thiết với chú ấy, còn về phía dì và chú ấy thì cháu đừng có hi vọng.”
Minh Luân bị thái độ nghiêm túc của Diệp An làm cho sợ. Nó cũng không dám nói thêm về chuyện đó, nó ngập ngừng: “Vậy… chiều nay cháu vẫn có thể đi siêu thị với chú Huy Giang chứ?”
Diệp An gật đầu: “Đừng về quá muộn, và nhớ là không được đòi hỏi đấy.”
Minh Luân vui vẻ gật đầu. Nếu khuyên dì nó không được, thì nó vẫn có thể khuyên chú Huy Giang của nó, suy nghĩ này khiến thằng bé trở nên hào hứng hẳn.
Mặc kệ Minh Luân tự chơi đùa, Diệp An đi làm một số việc. Cuối tuần là ngày để thư giãn nhưng cũng cần xử lý công việc tồn đọng, điển như chuyện dọn nhà. Căn nhà này một mình cô ở đã bừa bộn lắm rồi, huống chi có thêm Minh Luân, đồ đạc càng không có trật tự.
Diệp An lôi đống lộn xộn trong nhà ra, nào là sách cũ, nào là đồ cũ, rồi mấy đồ linh tinh hậu quả của việc chốt đơn online lúc 2-3g sáng.
Diệp An kiểu: “Sao mà bừa dữ vậy nè?” Cô cảm thấy chuyện dọn nhà không hợp với mình, chưa bao giờ hợp.
Minh Luân vừa nghe dì than, nó chạy đến nhìn một cái rồi lắc đầu. Nó cầm lấy điện thoại trên bàn đưa cho Diệp An: “Dì nên gọi dịch vụ dọn nhà, một mình dì không thể giải quyết đống lộn xộn này đâu.”
Diệp An: “…”
Nhận lấy điện thoại, Diệp An thở dài một cái. Không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận Minh Luân nói đúng.
Tìm thấy dịch vụ dọn nhà, Diệp An không suy nghĩ nhiều mà tìm một ít đồ ăn sẵn trong tủ lạnh ra bỏ vào lò vi sóng. Cô cần phải ăn sáng, đến lúc này cô mới nhớ ra Minh Luân, thằng bé lắc đầu: “Cháu ăn rồi.”
Nghe ra sẽ biết Huy Giang cho Minh Luân ăn chực. Dù sao tay nghề của Huy Giang rất đỉnh, lúc trước Diệp An đã có dịp thưởng thức rồi.
“Chú Huy Giang nấu ăn ngon tuyệt.”
Diệp An bĩu môi: “Dì biết là cháu đang nói đểu dì, Minh Luân, cháu có tin dì đá cháu sang nhà người ta luôn không?”
Minh Luân lập tức ôm chân Diệp An làm nũng, cô tan chảy trước hành động của thằng bé, cúi người ôm nó lên hôn lấy hôn để vào má phính.
Minh Luân cười hihihaha thích thú: “Nhột quá.”
“Trưa nay Minh Luân muốn ăn cái gì?”
“Cháu muốn ăn mỳ ý, có được không?”
Vị khách nhí cũng thật biết chọn món, Diệp An chỉ biết làm món này thôi, cô cười: “Được, yên tâm giao cho dì.”
…
Ăn trưa xong, Minh Luân chơi thêm một lúc thấm mệt rồi ngủ luôn ở sofa, Diệp An tranh thủ nghỉ ngơi một chốc.
King…coong…
Tiếng chuông cửa đánh thức Diệp An, cô tỉnh dậy đón người dọn dẹp nhà. Người giúp việc là một cô đứng tuổi, cô nhìn thấy căn nhà bừa bộn có chút nhíu mày nhưng nhanh sau đó mỉm cười: “Người trẻ bây giờ đi làm bận rộn đến mức không có thời gian chăm sóc cho cuộc sống riêng.”
Diệp An cười bất đắc dĩ: “Làm phiền cô rồi.”
Cô giúp việc nhà là người đứng tuổi nên Diệp An cũng không thể ngồi không, cô búi tóc lên rồi bắt đầu phụ giúp vài việc lặt vặt.
Nghe tiếng động dọn dẹp, Minh Luân không ngủ nữa mà mơ màng tỉnh dậy, hai tay dụi dụi mắt, mở to đôi mắt long lanh nhìn quanh tìm Diệp An.
“Dì ơi.”
“Minh Luân dậy rồi à?”
Diệp An từ trong bếp đi ra, cô pha nước cam cho Minh Luân và thêm một phần cho cô dọn dẹp. Minh Luân ngoan ngoãn đón lấy nước cam: “Cảm ơn dì.”
“Minh Luân, uống xong nước cam thì dì đưa cháu qua nhà chú Huy Giang nhé.”
“Được ạ.”
Trong nhà quá bụi, không thích hợp cho thằng bé ở đây. Với lại cũng sắp tới giờ hai người đó hẹn đi siêu thị rồi.
…
Diệp An không nhận thức được là bản thân đang ở trong bộ dạng của một người nội trợ với tóc búi cao và bộ đồ bình dị để chăm chỉ dọn dẹp. Cũng lâu rồi cô chẳng làm cái việc này.
“Cô Diệp, cô kiểm tra xem thùng này có đồ gì đáng giá không” Cô giúp việc ôm một cái thùng carton nhỏ phủ bụi đến trước mặt Diệp An đặt xuống: “Nếu không có gì quan trọng thì vứt đi.”
“Được, cháu biết rồi.”
Diệp An mở nắp thùng, phát hiện ra đây là thùng để lưu bút, ảnh cùng với những đồ vật thời trung học của cô. Diệp An như được mở ra cả một thiên đường trước mắt, đôi mắt sáng rực long lanh: “Oa, thế mà bấy lâu cứ tưởng thất lạc mấy cái này rồi.”
Cô bắt đầu chìm đắm trong thời trung học ngắn ngủi nhưng ngọt ngào của mình. Cầm lấy lấy cái huy chương vàng, bạc trong hội thao thời đó, Diệp An mỉm cười đê mê, đều là những anh chàng thích cô đem tặng, chứ cô thì nào có chơi được môn thể thao nào ra trò. Còn có móc khóa, vòng tay, và vô vàng thứ khác được tặng trong lễ tốt nghiệp.
Lưu bút thời đó được viết trong quyển vở đã có sự ố vàng minh chứng cho quãng thời gian vàng son qua đi, nhưng đọc lại vẫn xao xuyến bồi hồi.
Diệp An lật từng trang từng trang, cô phát hiện ra mình đang tìm kiếm thứ gì đó. Cô đang tìm kiếm dấu tích của anh ư? Cô lại cười bản thân: “Huy Giang không viết lưu bút cho mình mà.”
Huy Giang nói với cô, giữa cô và anh sẽ không nói “tạm biệt” hay “hẹn gặp lại”, bởi vì tương lai luôn có nhau. Lưu bút là cất giữ ký ức, giữa bọn họ sẽ luôn là hiện tại chứ không phải là ký ức.
Thế mà, anh đã sống trong ký ức của cô tận sáu năm rồi mới gặp lại…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!