Đám người kia rời đi, chỉ còn lại Hoàng Quân và cậu nam sinh đẹp đẽ cầm bông hoa hồng chuẩn bị tỏ tình, tên của cậu ta trên đồng phục là “Hoàng Huy Giang”, một cái tên thật đẹp.
Hoàng Quân nhìn Huy Giang còn ở lại liền cau mày dọa nạt: “Huy Giang, còn không mau về lớp đi.”
Nhìn thấy Hoàng Quân tức giận với mình, Huy Giang không nói gì, ngoan ngoãn quay đầu rời khỏi. Ánh mắt cậu nhóc nhìn về phía Diệp An như muốn ghi nhớ rõ gương mặt của cô.
Diệp An để ý đến ánh mắt chăm chú của Huy Giang, mỉm cười nhàn nhạt đáp lại. Bị cô phá hủy cơ hội có được bạn gái xinh đẹp, chắc là phải ghim cô lắm đây.
“Chị An, chị trả bao thuốc lại cho em được chưa ạ?”
Quên béng mất còn một tên vẫn còn đang đứng đây cun cút xin xỏ, Diệp An chuyển từ ánh mắt cao ngạo sang ranh ma: “Nếu tôi không trả thì sao?”
Hoàng Quân: “…” Đồ đàn bà lật lọng, ét o ét!
Diệp An mặc kệ ánh mất khẩn thiết của Hoàng Quân, nhét bao thuốc lá vào túi rồi vỗ tay Hoàng Quân: “Muốn qua ải không khó, cái khó là chúng ta phải biết điều, vậy nhé!”
Hoàng Quân: “…” Nói cái quần què gì vậy?
Diệp An quay lưng đi mất, Hoàng Quân đứng ngơ ngác chưa tiêu hóa được ngôn từ. Cái bà chị học bá ác ma này nói chuyện gì mà khó hiểu quá vậy?
…
Đó là lần thứ hai mà Diệp An gặp lại Huy Giang.
Diệp An không biết tại sao ký ức đó lại hiện hữu trong đầu rõ ràng như vậy, là bởi vì bữa cơm lúc chiều của bọn họ gợi nhớ đến ký ức đó sao? Huy Giang của lúc đó và Huy Giang của bây giờ đều nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt.
Dù thời gian cứ trôi làm thay đổi nhiều thứ, nhưng vẫn là con người đó, gương mặt đó, ánh mắt đó không khác biệt đi quá nhiều.
Cô mở hộc tủ ra, zippo khắc chữ HG vẫn ở đó. Sáu năm rồi, là quà anh tặng cô vào lễ tốt nghiệp cô vẫn luôn giữ bên người.
Xoẹt, ngọn lửa vẫn cháy, hệt như tình yêu trong lòng cô vẫn tồn tại.
“Diệp An, cái này tặng chị, ngọn lửa của cái này đồng nghĩa với việc anh luôn ủng hộ chị trong mọi chuyện.”
Nước mắt bất giác lăn dài trên má.
…
Ở phòng đối diện, người đàn ông cầm ly rượu trên tay ngắm nhìn thế giới muôn màu ngoài cửa sổ. Anh đã uống vài ly rồi, tâm trạng trong lòng vẫn không khá hơn. Anh biết rõ lòng anh đang nhớ về ai.
Nỗi niềm vốn dĩ ẩn sâu trong lòng, gặp lại người cũ lại khiến cho tâm trạng thành ra thế này.
Ting…
Tiếng chuông cửa khiến Huy Giang thanh tỉnh. Giờ này thì có thể là ai đây?
“Ai vậy?”
“Huy Giang, là em!”
Huy Giang mở cửa nhà liền nhìn thấy Nhược Kiều trong bộ dạng tức giận xen lẫn uất ức ngồi trước cửa nhà. Câu đầu tiên không phải là hỏi thăm, anh có chút bất lực thở dài: “Sao em lại biết chỗ này?”
Nhược Kiều nhỏ bé hướng đôi mắt đẹp của cô lên nhìn anh, cô từ từ đứng dậy và sau đó là cái ôm bất ngờ khiến Huy Giang không kịp né tránh. Nhược Kiều òa khóc khi được ôm lấy Huy Giang, người mà cô cho là bản thân có thể nương tựa vào lúc này.
Huy Giang khó xử, anh nhìn vào cửa nhà đối diện và sau khi chắn chắc là âm thanh lớn không làm kinh động đến người bên trong, anh mới đẩy Nhược Kiều ra và kéo cô vào trong nhà.
Đôi mắt Nhược Kiều trở nên đỏ và nước mắt cứ rơi lã chã, cô mếu máo: “Em vừa cãi nhau với bố.”
Huy Giang đặt ly nước xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh Nhược Kiều với dáng vẻ của một người anh trai hỏi han: “Lần này là vì chuyện gì?”
“Bố cấm em viết sách nữa, còn nói nếu em không nghe lời sẽ gả em cho một tên tài phiệt gốc Hoa nào đó.”
Lại là câu chuyện vớ vẩn đến từ ông bố tài phiệt độc đoán, Huy Giang chưa bao giờ thích cách cư xử của Mạnh gia.
“Anh sẽ nói chuyện với bác, cho nên em đừng khóc nữa.”
Nhược Kiều ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước lo sợ: “Anh không biết bố em độc đoán đến thế nào đâu.”
“Anh biết, Nhược Kiều, nhưng có chuyện này anh muốn biết hơn…” Huy Giang nhíu mày, “Tại sao em biết được địa chỉ nhà anh, còn vào được chung cư nữa?”
“Huy Giang, đây là khu chung cư của nhà em đang bán đó.”
Huy Giang: “…” Mẹ thật cao tay, lần này thật không ngờ tới.
“Được rồi, thu dọn đi, anh đưa em về nhà.”
Nhược Kiều nhìn thấy thái độ của Huy Giang cương quyết nhưng cô lại không muốn về, liền bày ra gương mặt ủy khuất: “Em sợ bố lắm, anh có thể cho em ngủ nhờ đêm nay được không?”
“Không được!”
Huy Giang trả lời mà không cần suy nghĩ. Anh không thích có người lạ ở trong nhà của mình. Nhược Kiều không khách khí bị đuổi ra nhà.
Huy Giang vừa mới đóng cửa nhà thì gặp phải Diệp An vừa vứt rác quay lại.
Diệp An: “…” Lại nhìn thấy cảnh không nên thấy rồi.
Huy Giang và Diệp An hai người bốn mắt nhìn nhau. Diệp An nhìn thấy Nhược Kiều, ánh mắt lập tức chuyển sang u ám, cô hơi cúi đầu: “Hoàng tổng, Mạnh tiểu thư.”
Huy Giang lạnh lùng “Ừ!” một tiếng, Nhược Kiều còn không thèm nhìn Diệp An cứ thế đi thẳng. Trong lòng Diệp An lúc này dâng lên những suy nghĩ, thật nực cười khi mong muốn bản thân và Huy Giang vẫn còn cái gì đó.
…
Ngày chủ nhật Minh Luân thức dậy muộn. Thật ra cũng không tính là muộn, bởi vì Diệp An vẫn còn say giấc nồng. Thằng bé biết đêm qua dì nó gần như thức suốt đêm làm việc, máy tính vẫn còn chưa tắt nữa, nó cố gắng làm mọi thứ mà không gây ra tiếng động.
Minh Luân mở tủ lạnh, phát hiện trong nhà hết sữa rồi, nó thở dài chống nạnh bắt chước biểu cảm của mẹ nó Diệp Chi: “Dì đúng là người không đáng tin cậy mà.” Nó đóng cửa tủ lạnh, suy nghĩ một chút, quyết định mở cửa đi ra ngoài, chần chừ vài giây rồi gõ cửa nhà đối diện.
Một lúc sau mới có người mở cửa, không phải người mà thằng bé muốn tìm mà là người phụ nữ đứng tuổi: “Bé con, cháu tìm ai?”
Thằng bé nghiêng đầu nhìn vào trong nhà, chớp chớp mắt to tròn cưng xỉu hỏi: “Chú Huy Giang có ở nhà không ạ?”
Người phụ nữ gật đầu, bởi vì sự lễ phép và đáng yêu của Minh Luân mà vui vẻ: “Có chứ, bé con vào nhà đi.”
…
Trường trung học.
Trên sân thượng của tòa nhà chính, nữ sinh mái tóc dài bay bay trong gió, gương mặt xinh đẹp sắc sảo điểm nốt ruồi lệ ở đuôi mắt khiến cho cả gương mặt mang vẻ kiều mị thu hút. Trên tay cô là điếu thuốc hút dở, ánh mắt đê mê chìm vào làn khói nhả ra điệu nghệ khiến cô càng giống với cô nàng ngỗ nghịch bá đạo.
Chẳng ai nghĩ đây lại là đàn chị Diệp An nổi tiếng vừa giỏi vừa có nhan sắc, là truyền thuyết của trường.
Tiếng bước chân đến gần khiến Diệp An giật mình, có điều cô không hoảng hốt vứt điếu thuốc đi, chỉ là chầm chầm xoay người lại. Cô biết ai đến tìm mình, Hoàng Huy Giang.
Huy Giang nhíu mày, đến gần Diệp An cướp lấy điếu thuốc dí vào tường cho nó tắt ngấm rồi vứt vào thùng rác. Ánh mắt của cậu dừng trên bờ môi đang mỉm cười cao ngạo ấy, biểu cảm của cô như vậy khiến cậu hơi tức giận: “Chị học được cách hút thuốc rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!