Trước một màn anh em ngọt ngào từ miệng cô gái được gọi là Nhược Kiều kia, Diệp An đại khái đã đoán ra quan hệ thật sự của bọn họ rồi. Cô không tiện bày tỏ thái độ gì với Huy Giang và Nhược Kiều, dù sao bây giờ cô đến với tư cách thư ký của tổng tài và là người chiêu mộ nhân tài.
Diệp An đứng dậy nhoẻn miệng cười tươi: “Thiên Nga Đen, trăm nghe không bằng một thấy, hạnh ngộ.”
Thiên Nga Đen, tên thật là Nhược Kiều, cũng là cái tên đẹp. Xem dáng vẻ của cô ấy, gương mặt đẹp như thiên sứ, bộ váy trên người không dưới 1000$, xem chừng là đại tiểu thư thân phận không tầm thường. Tầm thường thì làm sao quen được Hoàng Huy Giang thân thế lẫy lừng chứ.
Đáp lại sự nhiệt tình của Diệp An, Nhược Kiều không hề để ý tới mà nhíu mày hỏi Huy Giang: “Anh Huy Giang, đây là ai? Không phải anh hẹn một mình em sao?”
Diệp An nhìn Huy Giang, thật sự có chút cạn lời.
Nhưng Huy Giang đối với thái độ của Nhược Kiều cũng không tỏ ra khó chịu, xoa đầu cô như một hành động vô cùng tự nhiên thường hay làm.
“Hôm nay anh hẹn em là để bàn về công việc mà, ngoan, chào hỏi Diệp tổng biên đi.”
Nhược Kiều nghe được giọng điệu nhẹ nhàng của Huy Giang liền ngoan ngoãn nghe lời, đã để Diệp An vào trong mắt, mỉm cười: “Chào Diệp tổng biên, tôi là Thiên Nga Đen, tên thật là Nhược Kiều, họ Mạnh.”
Trong lòng Diệp An liền hoài nghi về hành động và thái độ của Huy Giang đối với Nhược Kiều, cô không được thoải mái: “Chào cô, Mạnh tiểu thư.”
Cả ba người ngồi xuống bàn trà, Diệp An đối diện Huy Giang, mà Nhược Kiều lại ngồi bên cạnh anh, đôi lúc còn vô tình vô ý ôm lấy cánh tay mà lay. Mấy hành động này Huy Giang lại không hề né tránh hay cảm thấy phiền. Mối quan hệ thật sự của hai người này là…?
Huy Giang và Nhược Kiều nói chuyện một hồi lâu, Diệp An chẳng nói được bao nhiêu, chủ yếu là ngồi nghe. Nhưng ngồi nghe thì nghe, cứ làm ra mấy hành động thân mật để làm gì chứ?
Diệp An bày tỏ: “…” Nếu như muốn làm cô tổn thương, thì Huy Giang đã thành công rồi đấy. Cô hiện tại chỉ muốn đứng dậy đi về mà thôi.
Người còn tình cảm luôn là người thiệt thòi.
Đang tự thôi miên bản thân khỏi cuộc trò chuyện thì Huy Giang đối diện Diệp An nghiêm tức hỏi cô: “Diệp tổng biên, cô không có ý kiến gì chứ?”
Diệp An: “…” Cô có thể có ý kiến gì? Ngay cả một câu chen vào cuộc trò chuyện cũng không được nữa là!
Cô cũng không thể nói thật suy nghĩ của mình, dù sao Thiên Nga Đen là tác giả có thực lực, cô không phản đối: “Tôi không có ý kiến gì, đều nghe theo ý của Hoàng tổng.”
“Được, quyết định vậy đi.”
Huy Giang vừa nói xong, Nhược Kiều lập tức ôm lấy cánh tay anh mà lay, đúng là kiểu em gái nhỏ ngây thơ trong sáng nhà nhà đều thích.
Giây phút đó, Diệp An thật sự chạnh lòng. Nếu như, chỉ là nếu như bọn họ vẫn còn yêu, cô cũng có thể làm vậy rồi. Cô nhận ra bản thân ghen tỵ với Nhược Kiều, bèn kiếm cớ ra xe trước. Cách duy nhất giữ lại thể diện cho bản thân chính là trốn tránh, cô hiểu điều đó mà.
…
Diệp An bình ổn hơi thở, cô gạt mọi chuyện ra khỏi đầu và chuyên tâm lái xe. Huy Giang ngồi ở ghế sau, ánh mắt không ngừng nhìn thẳng phía trước. Diệp An biết anh đang nhìn cô.
Cuối cùng, Huy Giang vẫn là người lên tiếng: “Tôi thấy cô hình như đang căng thẳng.”
Huy Giang nhìn rõ thái độ của Diệp An vừa rồi. Anh thân thiết với Nhược Kiều chính là muốn xem thái độ của cô. Nói là cô không để tâm cũng không phải, nhưng mà để tâm, lại để tâm quá hờ hững.
Chừng đó thôi cũng khiến lòng Huy Giang có chút vui, ít nhất vẫn có thứ khiến cô để ý tới anh. Anh không thể kìm lòng được mà hỏi, cho dù anh biết cô sẽ không thể cho anh câu trả lời thỏa đáng.
Cơ thể Diệp An hơi run lên, cô mỉm cười: “Lái xe cho lãnh đạo, không tránh được có chút căng thẳng.”
Khi ở bên cạnh Huy Giang, tự tin của Diệp An bay biến mất. Cũng đã sáu năm, cô tưởng bản thân đã quên, cũng đã luyện được cách thu liễm cảm xúc. Nhưng sau khi gặp lại, cô phát hiện không có cách nào trở nên tự tin khi đối diện.
Huy Giang, anh chính là điểm yếu duy nhất của cô. Điểm yếu không thể khắc phục.
“Không cần căng thẳng, thả lỏng vô lăng một chút.”
Cô còn chưa kịp định thần, anh đã vươn tới gần, ở một bên tai khẽ cô nói. Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai khiến cô thiếu chút nữa thả luôn cả vô lăng rồi. Cũng may cô phản ứng nhanh, tim đập chân run cũng vẫn xử lý tốt tình huống.
“Hoàng tổng, không nên như vậy, mau ngồi nghiêm túc lại.”
Sự trêu chọc này khiến mặt Diệp An hơi hồng, cô khẽ thở dài rồi đặt tâm hoàn toàn vào việc lái xe, không để ý đến người phía sau khẽ cười.
…
Tâm trạng ngày hôm nay của Huy Giang khá là tốt, tốt đến nỗi Diệp An cảm thấy hoài nghi. Có phải lúc nãy anh gặp được bạch nguyệt quang Thiên Nga Đen nên tâm tình tốt hơn không đấy?
Cô không chắc nữa, những điều mà cô vừa thấy góp phần tạo nên cái suy nghĩ này. Vậy giám đốc Minh Anh và Thiên Nga Đen: Mạnh Nhược Kiều, rốt cuộc ai mới thật sự là Bạch Nguyệt Quang? Cô thầm mắng tên đàn ông kia đúng là lăng nhăng.
Gần cuối giờ lại thấy Elisa đến văn phòng tổng giám đốc, vừa thấy Diệp An, Elisa đã nhíu mày: “Diệp tổng biên, sao em lại ở đây rồi?”
“Lý do công việc phải thuyên chuyển đột xuất thôi, không có gì đâu.”
Diệp An thấy vẻ mặt của Elisa khó hiểu, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Cô cũng chỉ vui lòng nhắc: “Nếu chị có việc thì vào trong đi, sắp tan làm rồi.”
Khi nào sếp về thì nhân viên mới được rời khỏi vị trí. Chẳng biết nhân viên khác thì sao, riêng thư ký thì đó đã là nguyên tắc bất di bất dịch. Diệp An rất vui lòng khi Elisa và Hoàng tổng của cô kết thúc công việc sớm.
Có điều không ngờ Diệp An chờ mãi cũng không thấy Elisa đi ra, đã gần 5 giờ rưỡi rồi. Thêm một lúc, Huy Giang mở cửa phòng: “Diệp tổng biên, cô cứ tan ca đi, không cần chờ tôi đâu.”
Diệp An mừng muốn rơi nước mắt: “Cảm ơn Hoàng tổng.”
Nói xong cô cũng chẳng suy nghĩ gì mà cầm túi xách vui vẻ tan ca. Cô còn có em bé nhỏ cần đón đưa mà.
…
Elisa ngồi chéo chân trên sofa, Huy Giang rót trà cho cô.
“Nghe nói hôm nay em đi nhận nhà à?”
Huy Giang có hơi ngạc nhiên, thông tin này từ đâu mà Elisa có nhỉ? Anh không nhớ đã nói với cô, nhíu mày: “Là ai nói với chị vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!