Ngoài trời mưa tầm tã, trong quán rượu quen, mọi người đã ngà say. Bọn họ bắt đầu uống lúc trời còn tạnh ráo đến tận bây giờ - lúc này ngoài trời đã tối đen chẳng còn nhìn thấy gì.
Diệp An chuếnh choáng bởi vì men rượu, chống cằm nhìn màn mưa ngoài cửa sổ. Lạnh thật, đã vào cuối thu rồi, buổi tối sẽ không còn ấm áp như ban ngày.
Đang khi đang mơ mang suy tư, Huy Giang bên cạnh choàng áo khoác cho cô, cậu biết cô đã dần chìm đắm trong cơn say rồi.
“Chị vẫn uống được chứ?”
Cô không nói gì, lơ đãng nhìn đàn anh đang nâng ly chúc tụng, đứng đã chẳng vững mà vẫn còn vui như vậy. Đột nhiên trong lòng có chút khó chịu không nói thành lời.
“Sao vậy? Say rồi sao?”
Anh vươn tay muốn chạm vào má Diệp An nhưng cô lại nghiên người né tránh, anh sững sờ một chút rồi thu tay về. Ánh mắt anh có chút thất vọng nhưng lại nhanh chóng khôi phục như chưa có chuyện gì.
“Em đưa chị về nhé?”
Anh vẫn kiên nhẫn hỏi cô, giọng nói dịu dàng trầm ấm. Trong cơn say, cô thấy bản thân dường như đã không kìm được lòng nữa.
“Huy Giang, trước khi về, chúng ta đi dạo được không?”
Diệp An đề nghị, không chờ anh đồng ý, cô đã cầm lấy túi xách đứng dậy một cách loạng choạng.
“Cẩn thận.”
Anh vội vàng đứng dậy đỡ lấy cô, cả thân thể dường như lảo đảo ấy lại vững vàng đến lạ.
…
Diệp An đúng là say rồi mới muốn đi dạo vào ban đêm mưa tầm tã thế này. Bọn họ đứng ở mái hiên của quán thịt nướng BBQ nhìn màn mưa. Thế này mà anh cũng không lên tiếng trách cô nhỉ?
“Xin lỗi lại kéo em ra đây xem mưa.”
Diệp An cúi đầu, vừa hay nhìn thấy đôi giày trắng của Huy Giang bị nước mưa làm cho nhuốm bẩn, trong lòng cảm thấy có lỗi. Lúc từ quán rượu bước ra không có mưa, hiện tại đi được một đoạn lại mưa to thế này.
“Không sao.” –Anh nhìn cô mỉm cười – “Chị đã tỉnh rượu chưa?”
“Tỉnh rồi.” – Nụ cười của anh khiến tim cô xao xuyến.
“Thật sao?”
Anh xoa đầu cô, hành động nuông chiều này mỗi lần đều khiến cô rung rinh. Cô né tránh anh, gật đầu chắc nịch:
“Đã bảo là tỉnh rồi mà.”
“Nếu tỉnh rồi thì hôn em một cái đi.”
Anh nói vu vơ nhưng hai má có chút đỏ, thật ra cũng không quá mong chờ nhưng mà…
“…”
Môi ngọt ngào thoang thoảng mùi rượu nồng dán lên môi anh, nhẹ nhàng, chính xác, va chạm tạo ra nhiệt lượng. Môi cô rời đi, để lại anh với dư vị đê mê.
“Chị yêu em, Huy Giang, yêu rất nhiều.”
Cô nhón chân thì thầm vào tai anh đầy mê hoặc, cái ôm thật chặt khiến cô dính lấy cậu không rời. Đêm nay, lần đầu tiên cô chủ động nói lời yêu. Đêm nay, lần đầu tiên cô chủ động hôn. Đêm nay, là đêm hạnh phúc nhất của anh.
Huy Giang ngây ngốc, người bên cạnh lại làm nũng khiến tim cậu muốn tan chảy. Anh vươn tay ôm lấy cô, hôn lên tóc mềm:
“Em cũng yêu chị.”
…
Hai người quấn lấy nhau đê mê, nụ hôn nóng bỏng triền miên khiến người say càng thêm chuếnh choàng. Cởi vội từng nút áo sơ mi vướng víu, cô nghiên đầu để anh hôn lên bờ vai nõn nà.
“Huy Giang…”
Cô thì thầm gọi tên anh, ánh mắt đã rơi vào màn sương mù không lối ra. Mà anh, nhanh chóng cởi bỏ vướng bận, để thân hình vạm vỡ cứ thể hiện ra, khiến đầu óc đối phương rối bời.
“A…”
Môi chạm môi, ngọt ngào, vụng dại, triền miên.
Anh ôm eo nhỏ nhấc người con gái trong lòng lên, để cô từ từ nằm lên chiếc giường lớn mềm mại. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn. Cô luồn tay vào mái tóc thơm mùi hương nam tính dịu nhẹ, giúp anh tháo kính. Gương mặt anh lúc này gần cô hơn bao giờ hết.
“Diệp An…?”
Sự sững sờ của anh khi thấy cô chủ động khiến cô khẽ cười. Đúng là trước nay cô chưa từng chủ động như vậy, nhưng hôm nay ngoại lệ.
“Chị nói, chị yêu em, Huy Giang…”
Tay của cô mơn trớn lồng ngực rắn rỏi, hiển nhiên đang chủ động khiến anh tiến xa hơn. Đêm nay, cô say, anh cũng say… Bởi vì men say hay bởi vì những tình cảm len lỏi trong lòng mà cô và anh đều muốn tiến xa hơn một chút.
“Có thể sao…?”
Anh nhíu mày, có vẻ không kiên nhẫn nhưng vẫn chờ câu trả lời của cô. Thân thể đã nóng lên, mà người con gái dưới thân khiến cậu muốn chìm đắm không thể dừng lại. Đêm nay, anh muốn có được cô, cả thể xác lẫn tâm hồn.
Cô lập tức hôn lên, mạnh mẽ, dứt khoát, thay cho anh trả lời rằng cô đồng ý.
Anh cúi đầu đặt lên môi cô nụ hôn, gạt hết tất cả vướng bận, anh khẽ chuyển động, cùng cô hòa vào làm một.
“A…”
Bàn tay nhỏ nắm chặt ga giường, thân thể run nhè nhẹ bởi vì vật to lớn chen vào nơi chật hẹp. Đau đớn hít thở cũng khó khăn.
“Đau…”
Tiếng khóc vỡ vụn rên rỉ dưới thân chạm đến trái tim Huy Giang, anh vuốt má cô, lau đi giọt lệ vừa rơi trên gò má ửng hồng.
“Em xin lỗi, An, em chỉ muốn…”
“Không sao…” – Cô lắc đầu, mắt còn vương lệ - “Là chị tình nguyện…”
“Ưm…”
Những lời còn lại bị anh nuốt lấy. Đêm nay, chỉ có hai người triền miên bên nhau. Dù chỉ là một đêm cũng cảm thấy đủ.
…
Diệp An tỉnh giấc, cảm nhận đầu tiên chính là vòng tay ấm áp và hơi thở đều của người bên cạnh. Xem ra anh ấy còn ngủ rất say.
Cô nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của anh, mặc quần áo vào.