Sáng hôm sau, Trương Hạo đứng dưới sảnh khách sạn.Anh đi ra, cậu ta nhanh chóng mở cửa xe.
" Anh Viễn, giờ chúng ta đi đâu.! "
" Đến đồn cảnh sát.!"
Trương Hạo đánh lái, không quá lâu cả hai người đã tới nơi. Bên ngoài cửa, có rất nhiều phóng viên, anh cũng chẳng bận tâm liền đi vào.
Quân Viễn đi thẳng vào trong, một người đàn ông trung niên thấy anh vội đứng dậy. “Chào Đường tổng, mời ngồi.” Ông cũng lịch sự chào hỏi.
" Tôi là người phụ trách vụ việc này, Dung Bình. Tôi cũng đã xem qua hiện trường nơi xảy ra chuyện, cũng như đã xác định được vụ việc lần này."
" Cũng đã nghe danh từ lâu, bây giờ mới có thể gặp thật là vinh hạnh cho tôi. Nhưng theo tôi biết, thì ông đã không còn là người của bộ phận điều tra án, nay lại tham dự vào tôi rất lấy lạ."
Với sự nghi hoặc của anh, Dung Bình cũng chỉ bình thản trả lời. “Cũng là được điều động thôi, lệnh cấp trên tôi nào dám chống.”
Tối qua, Dung Bình nhận được một cuộc điện thoại. Không biết người bên kia đã nói gì, nhưng ông một mình từ chối, nhưng người đó cũng không làm khó ông rồi cúp máy.
Nhưng không quá lâu, cục trưởng cục cảnh sát An Dương liền bảo ông tiếp nhận vụ việc này, phải điều tra kĩ vụ việc và phải giải quyết ổn thỏa, Dung Bình cũng đành làm theo.
Anh ở trong đó hai tiếng đồng hồ, lúc đi ra ngoài đám phóng viên đó vẫn chưa rời đi. Nhưng cũng không dám tiếng lên để hỏi, bỗng dưng một giọng nói của một phóng viên nữ vang lên.
" Cho hỏi, Đường tổng anh định giải quyết vụ việc này thế nào, và cả người nhà của nạn nhân kia. Nếu có thì sẽ bồi thường ra sao, công trình Ninh Duy vẫn sẽ tiến hành hay bị ngưng để điều tra."
Ngay lúc này, anh dừng bước nhìn người vừa đặt câu hỏi, không trả lời mà hỏi ngược lại cô ta.
" Trước khi được phép đến đây, người chỉ đạo không cho cô biết kịch bản à." Nói rồi anh sải bước đi.
Những người có mặt cũng lần lượt giải tán, cô phóng viên đó cũng bị khí thế của anh áp bức, nên cũng liền rời đi. Vì dù sao cô ta cũng được thuê, nếu để mất công việc này thì thiệt.
Y Thần ngồi ở phòng làm việc, cô đang xem bệnh án, thì điện thoại đổ chuông người gọi là Đường Chí.
" Alo.!"
" Xin lỗi đã làm phiền, nhưng cô có thể dành chút thời gian để gặp mặt không." Ông ta có chút dè dặt nói.!
" Được, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với ông."
Tám giờ tối.! Nhà hàng Pháp
Y Thần vừa đến nơi, cô đi thẳng đến chỗ hẹn. Vừa bước vào phòng, Mặc Định Quốc cũng ở đây, còn có một người phụ nữ.
Cô đưa mắt nhìn qua, ông ta cũng hiểu nên nói.
" À, đây là thư ký của tôi Tinh Tinh. Vì cũng cần phải bàn công việc, nên cũng không thể thiếu cô ấy."
" Nói thẳng vào vấn đề chính đi, tôi không có nhiều thời gian ngồi đây."
" Chắc cô cũng đã nghe qua tình hình hiện tại của Đường Thị rồi chứ, chỉ vì muốn nhanh chóng hoàng thành Ninh Duy, mà Đường Quân Viễn không từ mọi cách để có thể dành được hợp tác với Vương Thị.
Giờ thì sao, có người vì sự áp bức mà tự tử. Nếu nhẹ thì sẽ bị đình chỉ, còn nặng thì sẽ bị thu hồi, sao không nhân cơ hội này lật đổ Đường Quân Viễn."
Cô nhếch môi cười, rồi liếc mắt qua nói.
" Rồi sao, tôi sẽ được lợi gì trong đó. Giúp các người hạ bệ anh ta, rồi sau đó thì sao. Đúng là một suy nghĩ nông cạn, ông nghĩ chỉ với một chút sóng gió ông tạo ra lần này, sẽ làm cho cái ghế tổng giám đốc đó của Đường Quân Viễn lung lay à."
" Dù là không được như ý muốn, nhưng ít nhất những cổ đông trong tập đoàn cũng không tin tưởng vào khả năng quản lý của Đường Quân Viễn nữa. Vốn dĩ cũng chỉ là con của vợ lẽ, những người có chức vụ còn là thâm niên trong Đường Thị cũng không vừa mắt cậu ta, nhân cơ hội lần này để nội bộ lục đục như vậy chẳng phải tốt hơn sao."
Mặc Định Quốc đắc ý nói.!
" Dù sao cô cũng có hận ý với Đường Quân Viễn, đây không phải là lúc trả lại những gì cô đã phải chịu à!"
Y Thần nắm chặt bàn tay để ở dưới bàn của mình, cô gắng giữ bình tĩnh để không đánh người, nhẹ nhàng nói, nhưng cũng không khách khí nói.!
" Từ trước tới giờ tôi không chơi bẩn, đúng là tôi không thích cái cách ngạo mạn đó của anh ta, chỉ muốn chỉnh đốn lại. Vốn dĩ tôi chẳng hứng thú với Đường Thị, cho nên ông đừng đổ hết lên đầu tôi, người muốn chiếm đoạt Đường Thị và ngồi vào chiếc ghế đó là ông và Đường Chí không phải tôi.
Là một người làm ăn, tôi chỉ làm gì để có lợi cho mình, trên thương trường việc dành nhau mối làm ăn là chuyện thường tình. Tôi chỉ cho các người mượn thế, tốt nhất đừng làm những điều điên rồ đó một lần nữa. Đường Quân Viễn không phải là người các người có thể chọc vào, ngu ngốc."
" Cô.!" Đường Chí tức giận, ông ta chỉ thẳng vào mặt cô nói.!
" Cô nghĩ chỉ có một chút tiếng tăm liền muốn lên mặt à, cô đừng có quên ở đây là Nam Dương, là thành phố S chứ không phải ở Pháp. Giữa tôi và cô đang đi chung một con tàu, nếu như không muốn chết chìm thì đừng có chống đối."
Trái lại cô chỉ cười khinh miệt.!
" Một người chỉ biết cái lợi trước mắt như ông, mà chẳng chịu động não, thảo nào Đường Minh lại để Đường Thị cho anh ta mà không là phải ông.
Cũng không thể không thừa nhận rằng Đường Quân Viễn là một người rất tài giỏi, một người đàn ông hoàn hảo, nhưng cũng rất mưu mô người như vậy mới xứng đáng để tôi ra mặt, đáng để được tôi tiếp.!