Trước câu nói kia của Đường Vi Vi, Trần Diên cũng không mấy vừa ý. Nhưng bà ta cũng không dám mở lời vì sợ tạo tiếng xấu cho mình và con gái, nên chỉ nhẹ huých tay Đường Chí.
Ông ta cũng không muốn làm lớn chuyện, nhưng cũng không mấy thích đứa cháu gái này. Nên nói, cũng mang theo chút hàm ý.
" Con cũng không lớn hơn Đường Nhi bao nhiêu. Cũng coi là ngang hàng đi, thím con cũng là người lớn trong nhà, việc dạy con cái như thế nào tự một người mẹ biết. Là phận con cháu thì nên kính trọng người lớn, đừng học cái thói nói chuyện không biết lớn nhỏ như vậy."
Đường Vi Vi, tức giận mặt cũng đỏ lên. Nhưng cô cũng không dám phản bác gì, vì nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của ba mình nên cô đành nuốt cục tức này vào trong.
Lương Y Thần ngồi một bên quan sát, cô im lặng không nói gì. Từ đầu đến cuối đều im lặng.
Đường Quân Viễn từ trên lầu đi xuống, vừa hay anh nghe được câu nói đó của Đường Chí. Từ từ chậm rãi lên tiếng.
" Vậy theo ông thế nào là cách tôn trọng người lớn, trong khi mẹ tôi ngồi đó, cả vợ ông,con ông có chào một câu nào với bà ấy không. Ngay cả một phép lịch sự tối thiểu như vậy, bà ta còn không biết thì làm sao dạy cô ta được đây."
Câu nói của Quân Viễn làm cho sự im lặng nãy giờ, giờ lại thành khổ thở hơn.
Trần Diên cũng không im lặng nữa bà ta định đứng dậy nhưng một câu nói của bà nội Đường làm bà ta phải nén cơn giận liếc nhìn anh.
" Đủ rồi, đến dùng cơm chứ không phải đi đấu địch. Nên im lặng,an phận cho ta."
Đường Vi Vi cũng coi như, hả được sự tức giận của mình. Rồi nhìn anh đưa ngón cái cho anh một like. Anh cưng chiều nhìn cô em gái của mình, rồi liếc mắt qua cô.
Anh thấy từ lúc trở về, cô đều im lặng. Sắc mặt cũng có chút không được tốt. Mày liễu nhíu lại.
Quản gia Châu từ phòng bếp đi ra. " Lão phu nhân, cơm tối đã dùng được rồi ạ."
" Ừ, ăn cơm thôi." Vi Vi đỡ bà vào trong.
Ba người đi sau, Quân Viễn đi trước,nghe được cô và Quân Vũ nói chuyện.
" Hôm nay xảy ra chuyện gì à, thấy sắc mặt em không tốt. Có gì phải nói với anh, đừng chịu đựng một mình có biết chưa."
Cô cười gượng nói. " Không có gì, chỉ là dạo này thường xuyên thức đêm nên có chút mệt."
Giọng nói cô cũng khàn đi, họng có chút đau.
Đường Quân Vũ nhìn qua vội nói. " Em nói sắp không ra tiếng luôn rồi, để anh kêu chú Châu nấu cháo cho em ăn, rồi uống thuốc. Cứ để như vậy thì sẽ nặng hơn đấy."
Đường Quân Viễn đi trước, bước đi cũng chậm lại, nhưng không quay đầu. Vừa hay tới phòng ăn Quân Vũ nói với quản gia Châu.
" Chú cho người nấu giúp con ít cháo." Ông bất ngờ nhìn anh, như không tin ông hỏi lại.
" Cậu muốn ăn cháo sao."
Anh biết ông nghĩ gì, vì trước giờ anh rất ghét ăn cháo. Nên nói. " Nấu cho tiểu Thần, cô ấy bị đau họng không thể ăn cơm, phiền chú rồi."
" Được, tôi đi làm ngay." Ông vội vã đi vào bếp.
Anh nhìn cô cưng chiều nói." Để anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi, tí nấu cháo xong anh sẽ đem lên cho em."
Cô gật đầu rồi được anh đưa trở về phòng. Trước khi đi anh quay lại nói với bà nội Đường. " Con đưa cô ấy lên phòng rồi sẽ xuống ngay."
" Ừ, cứ chăm sóc con bé,ta sẽ cho người đem thức ăn lên phòng cho con."
“Con xin phép.” Cô gắng mở lời.
Bà liền phất tay. " Con đừng nói nhiều, như vậy không tốt cho cổ họng. Cứ nghĩ ngơi,cho khỏe."
Cô cười rồi cũng rời đi.
Quân Viễn nhìn theo hai người, ánh mắt có chút phức tạp. Bà Hạ thấy vậy liền kêu anh.
" Quân Viễn, sao còn đứng đó, ăn cơm thôi."
Anh đi đến ngồi vào chỗ trống, cũng không thèm liếc nhìn Trần Dĩ Hân một chút. Bữa cơm tất niên cũng kết thúc trong sự ngột ngạt.
Trời về đêm càng lúc càng lạnh, gió thổi vào khiến người ta phải rét lên. Nhưng cô lại ngồi hứng gió như không có cảm giác gì, có lẽ cơn lạnh này cũng không thể lạnh bằng lòng người.
Ánh mắt thâm trầm nhìn bầu trời đêm, cũng những bông tuyết rơi phất phới ở ngoài.
Không biết trùng hợp hay là do muốn gặp, anh anh lại đi lên sân thượng. Nhìn thấy cánh cửa được mở hờ,anh biết cô đang ở đây. Quân Viễn đi lại, nhưng khi bước gần cánh cửa gió lạnh thổi vào cũng khiến anh phải đưa tay che mặt.
Anh vừa bước ra khỏi cửa, nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn ngồi thu mình một góc. Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, ánh mắt anh cũng quét xuống dưới nền. Những chai rượu nằm lăn lóc ở đó. Anh nhíu mày.
Cô cũng không biết có sự xuất hiện của anh cầm chai rượu lên, ngã cổ uống. Anh muốn điên lên, bước nhanh đến giật lấy chai rượu trên tay cô, rồi ném đi, khiến nó bể tan tành.
Cô vì bất ngờ, mà đưa đôi mắt mong lung nhìn anh, như muốn nhìn rõ hơn cô đến gần rồi đưa tay chạm vào mặt anh. Nhưng lại bị anh hất ra, hét lớn.
" Cô có bị điên không, trời lạnh lại đang bị cảm. Ra đây ngồi hứng gió, cô là bị bệnh đến nỗi điên luôn sao, hay là cô muốn chết."
Không biết là vì trời lạnh,hay là vì rượu mà khiến mặt cô đỏ ửng, cả tai cũng đỏ lên. "