Mọi chuyện vẫn bình thường, Quân Viễn cũng đem công việc về nhà để làm. Chỉ khi có cuộc họp quan trọng anh mới đến công ty, những việc khác thì giao cho Trương Hạo giải quyết, còn lại luôn ở nhà cùng cô.
Hôm nay mọi người đều ra ngoài, trong nhà giờ chỉ còn anh và cô. Hai người ngồi ở phòng khách xem phim, anh thì vừa làm việc vừa chăm cô.
Cũng sắp tới giờ trưa, Đường Vi Vi từ trên lầu đi xuống. Cô nhìn hai người, không nói gì rồi đi lướt qua, nhưng khi đi ngang cô khựng lại không nhúc nhích hai tay bấu vào vạt áo.
Do dự một hồi, cô ấy đi đến sau lưng cô và anh, chậm rãi lên tiếng.
" Anh, chị."
Cả anh và cô đều quay đầu lại.
" Vi Vi, em tính đi đâu à. Sắp tới giờ cơm rồi, ăn xong rồi hẵng đi."
" Em, em..."
Một lúc nhưng cô vẫn không nói được gì, anh ở một bên không kiên nhẫn nói.
" Có gì muốn nói thì nói, ấp a ấp úm làm gì." Y Thần đánh nhẹ vào tay anh, liếc anh một cái rồi với tay kéo cô đến ngồi xuống.
" Chị biết em muốn nói gì, nhưng mọi chuyện đã qua chị cũng không trách em. Có trách thì trách chị, đã không nói sự thật cho em biết,cho nên đừng tự trách bản thân mình nữa."
Lúc này Vi Vi không kìm được nước mắt nữa, cô ôm chầm lấy Y Thần mà khóc. Giọng nói nghẹn ngào, vì khóc mà khàn đi.
" Em xin lỗi, vì đã không hiểu chuyện, vì vô cớ không làm rõ mà hành động lỗ mãng, em xin lỗi chị,xin lỗi."
Y Thần vỗ lưng cô, nói.
" Được rồi, đừng khóc nữa. Mọi người không ai trách em cả, đừng tự trách mình."
Bây giờ cô ấy mới bình tĩnh hơn, nhìn cô rồi nhìn Quân Viễn.
Anh vẫn không nhìn dù chỉ một cái liếc mắt, cô thấy vậy liếc huých vào tay anh. Lúc này anh mới nhìn Vi Vi.
" Anh em xin lỗi.."
Quân Viễn hờ hững lên tiếng.
" Người em nên xin lỗi là Thần Thần, không phải anh. Anh cũng nói thẳng nếu có lần sau, thì dù là em gái anh cũng không để yên đâu."
Cô không ngờ anh lại nói như vậy, sao có thể vô tình như vậy, nhưng lại nghe anh nói tiếp.
" Với lại cô ấy cũng đã không truy cứu nữa, anh còn có thể nói gì sao."
Cô nhìn anh, bĩu môi. - Đúng là cứng đầu, đã thương em gái nhưng lại cứng miệng.
Anh nhìn cô, ánh mắt nheo lại.
Qua ngày hôm sau, tin tức tập đoàn Trần Thị bị các công ty lớn nhỏ thu hồi vốn. Những nhà đầu tư cũng lần lượt rút vốn lan truyền khắp các trang mạng, vì họ biết Trần Thị chỉ là một tập đoàn nhỏ, nhưng Đường Thị lại là khác đương nhiên họ cũng biết thức thời mà rút lui, để không phải đắc tội.
Trần Thiệu, như điên lên ném tất cả đồ đạc trong nhà, tiếng đồ vật bị ném. Các bình xứ bị ông ta ném bể, không sót một thứ gì. Hai mẹ con Trần Dĩ Hân chỉ biết ngồi đó, một lời cũng không dám hé.
" Vô dụng, đúng là vô dụng. Chỉ mỗi việc để bước vào nhà họ Đường cũng không làm được, đã bao lâu rồi nhưng lại không khiến Đường Quân Viễn chú ý, động lòng. Giờ thì hay rồi, không bước vào được Đường gia còn gây họa."
" Ông sao lại nói Hân Hân như vậy, có trách thì trách Hạ Anh, bà ta đã nói sẽ giúp con bé nhưng sau cùng thì sao, lại để người phụ nữ đó cứ kè kè bên cạnh Đường Quân Viễn."
" Chứ không phải nó không có năng lực đó sao, thay vì bà ở đây chờ tin từ Hạ Anh thì sai không tự mình nghĩ cách."
" Cách gì, là ép con bé phải ngủ với Đường Quân Viễn, rồi để cậu ta chịu trách nhiệm sao. Hân Hân là con của chúng ta, tại sao ông lại vì chút lợi ích đó mà đến bán con của mình chứ, thân là một người mẹ tôi không chấp nhận."
Trần Thiệu như bị chọc tức, liền hét lớn.
" Không chấp nhận, bà nghĩ lâu nay ăn mặc xung sướng, sống trong nhà cao cửa rộng những thứ đó ở đâu mà ra trên trời rơi xuống à."
Ông ta ngồi xuống, hằn học nói.
" Đừng nói đến việc đó, Trần Thị sắp phải phá sản đến nơi rồi. Tốn bao nhiêu công sức giờ lại chỉ vì sự nông nổi của nó mà thành ra thế này, thằng khốn Đường Quân Viễn đó tôi sẽ không để nó được yên ổn đâu."
Hai mẹ con Trần Dĩ Hân nghe công ty sắp phá sản thì hoảng hốt.
" Phá sản là sao chứ, không phải công ty vẫn đang rất tốt sao."
Ông ta mắt hằn đầy phẫn nộ nhìn bà ta, nói.
" Hừ, tốt. Bà thấy nó tốt chỗ nào, tôi đã chạy vạy khắp nơi, nhưng không một ai giúp chỉ có thể nghĩ để Hân Hân đường đường bước vào Đường gia thì khi đó mới cứu vãn được nhưng người tính không bằng trời tính."
Ông ta im lặng không nói gì, bỗng dưng Trần Dĩ Hân căm phẫn nói.
" Là tại cô ta, nếu như cô ta không xuất hiện Quân Viễn cũng không lạnh nhạt với con. Trần Thị cũng không rơi vào bước đường này."
Trần Thiệu nhìn cô ta, nghi ngại hỏi.
" Cô ta, là ai."
" Là Lương Y Thần lúc trước cô ta có qua lại với Đường Quân Viễn, nhưng vì một lý do gì đó mà cô ta bỏ đi. Cũng chỉ mới quay về một năm trở lại đây thôi, nhưng điều không ngờ tới là Đường Quân Vũ và con nhỏ đó lại kết hôn chính thức bước vào nhà họ Đường."
" Lương Y Thần, Lương Bằng." Trần Thiệu lẩm bẩm, như nhớ ra gì ông ta ngẩn người.
" Không những vậy, cô ta còn qua lại sau lưng chồng với em chồng. Giờ cũng đang mang thai con của Đường Quân Viễn, mà một điều nữa người trong nhà không một ai có thái độ gì với cô ta cả, ngay cả lão phu nhân cũng không ghét bỏ mà còn lo lắng nữa chứ"