Nhược Vũ đi cùng xe với Lâm Khải Trạch tới văn phòng đăng kí đất đai, chỉ chưa tới một tuần cô đã đi tới đây tận hai lần, cả hai lần là hai người khác nhau, cảm giác cũng hoàn toàn khác nhau.
Nhược Vũ ngồi trước bàn làm việc đợi nhân viên đánh máy rồi đóng mộc đỏ, biệt thự của Trương gia cô sắp lấy lại được rồi nhưng trong lòng chẳng mấy vui vẻ. Đột nhiên bàn tay cô được phủ ấm bởi một bàn tay khác, cô thoáng chút giật mình nhưng vẫn để yên, chỉ là cô nhớ đến người đàn ông lần trước đến đây cùng cô, cái nắm tay ấy khiến cô cảm thấy ấm áp, còn bàn tay này khiến cô cảm thấy rất ghê tởm.
Lâm Khải Trạch âu yếm nhìn Nhược Vũ, mỗi lần động chạm vào cô đều khiến hoả dục trong lòng hắn dâng trào, hôm nay tặng cho người đẹp món quà lớn, tối nay chắc chắn sẽ được đền đáp xứng đáng.
Giấy tờ được đưa lại cho Nhược Vũ, cái tên Châu Nhược Vũ lần nữa được in trên tài sản của Trương gia, đôi con ngươi đen co rút lại, một trận rét run dâng lên trong lòng cô.
Vì kế hoạch lâu dài Nhược Vũ để Lâm Khải Trạch tự do nắm tay mình ra khỏi xe, hắn còn nham nhở thắt dây an toàn cho cô, miệng cô cười nhưng tuyến nước bọt đã sớm muốn phun vào mặt hắn, loại cặn bã như hắn chết 10 lần cũng chưa đủ.
Lâm Khải Trạch đưa Nhược Vũ trở về Lâm Thị, toàn bộ quá trình này đều được Lâm Nhất Phàm nhìn thấy không sót thứ gì. Hắn đã hy vọng cô đừng phản bội hắn, đã hy vọng tất cả đều là do Lâm Khải Trạch tự ôm đơn phương nhưng bây giờ cái hắn nhìn thấy đã tố cáo tất cả, cô thật sự không hề để hắn ở trong tâm.
Lâm Nhất Phàm yên lặng thật lâu ở trong xe, cơn tức giận trỗi dậy ngày một lớn, hắn đã từng bắt gặp hai người họ ở trên giường, từng bắt gặp họ liếc mắt đưa tình với nhau, là do hắn tự tin sẽ chiếm được trái tim của cô hay do hắn cố chấp dành lấy một người con gái vốn dĩ không thuộc về mình. Hắn và Lâm Khải Trạch, rốt cuộc ai mới là kẻ đáng thương đây?
Khoảng chừng 30 phút trôi qua Lâm Nhất Phàm mới khởi động xe trở về Lâm Thị, Mộng Nhu lén la lén lút đợi hắn trước cửa phòng làm việc. Thấy Lâm Nhất Phàm xuất hiện liền chạy tới xin được nói chuyện riêng.
Lâm Nhất Phàm không có tâm trạng nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Mộng Nhu mới miễn cưỡng cho vào trong.
Mộng Nhu đặt lên bàn làm việc của Lâm Nhất Phàm một cái usb rồi nhỏ giọng nói.
-Giám đốc, tôi biết chuyện này hơi khó tin nhưng mong giám đốc dành chút thời gian nghe thử cái này, Châu Nhược Vũ đó không như anh nghĩ đâu.
Mày Lâm Nhất Phàm đâu lại ghim thẳng lên mặt Mộng Nhu khiến cô ta thấp thỏm, hắn rõ ràng không vui, chuyện hôm nay đã là giới hạn đối với hắn, còn chuyện gì về Nhược Vũ nữa đây?
Lâm Nhất Phàm gắn usb vào máy tính, âm thanh lập tức vang lên. Là tiếng của Nhược Vũ và Lâm Khải Trạch.
Cuộc đối thoại sáng nay của hai người họ được ghi lại không thiếu chữ nào.
-Những vết này là do Nhất Phàm để lại sao?
-Em và anh ta ở cùng một phòng, chuyện này không thể tránh khỏi, cũng tại anh chậm hơn người ta một bước thôi nhưng quan trọng là trái tim của em vẫn đặt ở chỗ của anh không phải sao.
-Tối qua em ngủ với nó, tối nay em sẽ là người của anh. Đi thôi, tới văn phòng đăng kí đất đai.
Trái tim Lâm Nhất Phàm lập tức co cứng lại, hắn vừa nghe được cái gì thế này? Mắt thấy đã đau, giờ còn tận tai nghe được, sau lưng hắn bọn họ đã thân mật tới mức nào rồi? Bàn tay Lâm Nhất Phàm siết lại thành nắm đấm, yết hầu căng cứng, con ngươi nổi lên tơ máu như sắp đi gϊếŧ người.
Mộng Nhu biết đã đạt được mục đích rồi liền ra đòn chốt hạ, cô ta đặt một xấp ảnh chụp được mỗi lần Nhược Vũ đi lên phòng Lâm Khải Trạch lên bàn cho Lâm Nhất Phàm xem, có thể nhận thấy hầu như mỗi ngày cô đều lên tầng 3 tìm tên đốn mạt ấy.
Lâm Nhất Phàm ngửa cổ ra đằng sau đầu đau như búa bổ, Châu Nhược Vũ, em đã nói em là của tôi mà. Lâm Nhất Phàm xoa xoa thái dương dùng đôi mắt sắc như chim ưng hỏi Mộng Nhu.
-Cô còn bao nhiêu bản sao tôi mua lại hết.
Mộng Nhu thoáng chút giật mình, cô không muốn bán những thứ này, cô định sau khi cho Lâm Nhất Phàm biết xong sẽ phát tán lên mạng cho Châu Nhược Vũ hết đường sống.
-Giám đốc, tôi…
-Tôi cho cô cơ hội cuối, một là lấy tiền, hai là tới đồn cảnh sát vì xâm phạm quyền riêng tư của người khác, nếu cô chọn tiền thì từ nay khóa cái miệng của cô lại, nếu dám hé răng trại giam chờ cô.
Lâm Nhất Phàm lạnh lùng chậm rãi nói, y như những đau khổ vừa rồi đều không phải là của hắn. Mộng Nhu không khỏi bất ngờ, Châu Nhược Vũ nɠɵạı ŧìиɦ anh ta còn bênh vực được hay sao, rốt cuộc cô ta đã xây được mấy kiểng chùa mới có phước đến như vậy?
Từ kẻ có công đột nhiên trở thành kẻ có tội nhưng Lâm Nhất Phàm không biết nói đùa, Mộng Nhu cũng không dám liều đành chấp thuận nhận tiền để không bỏ công vô ích.
-Cô Mộng, có những chuyện nếu không liên quan đến mình thì đừng tò mò, có những người không nên chạm thì đừng tìm cách đụng tới. Cô còn cơ hội quay lại đây làm việc là nhờ Nhược Vũ nói giúp cho cô nhưng kể từ ngày mai cô chính thức bị sa thải.
Mộng Nhu bàng hoàng không thể tin được, bị Lâm Thị sa thải chẳng khác nào triệt đường sống của chính mình, chỉ cần có mộc đỏ của Lâm Thị thì sau này cô khó có thể tìm được việc làm nữa.
-Giám đốc, tôi không cố ý, tôi chỉ không muốn anh bị người khác lợi dụng thôi.
-Tôi cần hạng người như cô thương hại sao?
Lâm Nhất Phàm nhấc điện thoại gọi cho đội bảo vệ, họ lập tức xuất hiện kéo Mộng Nhu ra ngoài, vốn dĩ cô còn tưởng mình sẽ được khen thưởng, được phục hồi chức quản lí, nào ngờ đâu lại bị tống khỏi Lâm Thị, tại sao không phải là Châu Nhược Vũ mà lại là cô?
Vừa đúng lúc Nhược Vũ ra ngoài uống nước thì trông thấy cảnh Mộng Nhu bị bảo vệ lôi khỏi phòng của Lâm Nhất Phàm, ba dấu hỏi to đùng xuất hiện trên đầu cô, rốt cuộc Mộng Nhu đã làm gì mà lại bị Lâm Nhất Phàm sai người đuổi đi rồi?
Chiều hôm ấy mưa lất phất rơi, Nhược Vũ đứng dưới hầm gửi xe đợi Lâm Nhất Phàm thật lâu, cô định lấy điện thoại gọi cho hắn thì Lâm Khải Trạch xuất hiện vỗ vào vai cô.
-Nhược Vũ, tối nay chúng ta ra ngoài uống rượu ăn mừng đi.
Loại người như hắn thì có gì đáng để cùng ăn mừng, cô thừa biết hắn có tính toán gì trong đầu, giờ từ chối hắn sẽ nghĩ cô lợi dụng hắn nhưng đi cùng hắn thì chắc chắn không thoát được.
-Em…
-Em yêu à, tối nay mẹ gọi chúng ta về bên đó để dùng cơm, mẹ nói ba nhớ em đến đổ bệnh rồi.
Lâm Nhất Phàm ở đằng sau đi tới, giọng nói vang cả một khu, Nhược Vũ quay đầu cảm kích không ngớt, Lâm Nhất Phàm lại cứu cô thêm một mạng nữa rồi.
Lâm Khải Trạch thầm mắng Lâm Nhất Phàm là đồ ngu bị cắm sừng mà chẳng hay biết, trên danh nghĩa hắn vẫn chưa phải là chồng của cô nên bây giờ không thể giật cô từ tay người khác được.
-Nhược Vũ, hẹn gặp lại.
Lâm Khải Trạch nháy mắt với cô một cái rồi di chuyển đi lấy xe, hành động đường mật này của hắn làm Nhược Vũ sợ, cô sợ Lâm Nhất Phàm nhìn thấy sẽ hiểu lầm nhưng mà hắn nhìn thấy hết rồi.
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.